Trần Minh Hợp
21:08 20/12/2012
Nhân vật của chương trình tối thứ bảy tuần thứ ba của tháng mười hai là cụ bà bán vé số ở khu Bình Triệu. Bà gốc người miền Trung, mỗi khuya đều lặng lẽ dưới sương phố bán vé số, nuôi cụ ông đang nằm bệnh trong một phòng trọ ẩm thấp nằm sát mé sông, không còn một thân thích nào.05:32 30/10/2012
Con đường dẫn ra bờ sông mềm mại bởi dày đặc lau màu hoe đỏ. Những tia nắng cuối ngày rọi lên dòng sông lấm tấm ánh bạc. Minh bắt đầu kiếm một khúc cây gần mép nước để ngồi, bắt đầu cuộc sống của một kẻ câu chiều sau khi kết thúc công việc trên đồi cà phê. Ngày tàn dần sau rặng núi già bên kia sông…05:31 20/10/2012
“Có lẽ tôi đang có những xáo trộn nhất định...” - nàng gọi điện cho tôi trong một buổi tối thứ Sáu. Tôi đang cố gõ cho xong truyện ngắn để gửi theo đơn đặt hàng. Nàng bảo muốn gặp tôi tại căn nhà trọ ọp ẹp của tôi.05:31 08/10/2012
1. Đêm trước ngày đi, tôi ngồi với chị bên khúc sông trước nhà. Chị hỏi:05:17 30/09/2012
Đó là con dốc đất duy nhất dẫn xuống làng Long Loi từ phía núi. Con dốc lô nhô những mỏm đất và những hõm trũng cạn. Buổi chiều, mọi người từ rẫy trở về làng, mang theo một gùi đầy ắp, đôi khi là khoai mì, đôi khi là măng và nấm rừng. Con dốc chiều nào cũng ồn ã, phá tan sự tĩnh mịch mặc định của những ngôi làng nằm sâu trong núi...05:12 15/09/2012
Thị trấn buồn. Đường ray buồn. Gió chiều bật thành những cơn nhức nhối, phủ lên không gian một màu ảm buồn. Đã chuyến tàu thứ ba chạy ngang thị trấn, bỏ lại phía xa những làn khỏi mỏng chồng lên nhau. Tiếng còi nhỏ dần trong đêm. Đêm thị tứ buồn cô liêu. Cây cối ven đường phẩy lá một lần rồi cúm rúm trong làn bụi mịt mù. Nhà ga cũ kĩ, chỏng chơ cái biển báo rỉ sét đến độ muốn vụn nát ra. Tàu đỗ ga để hàng khách nghỉ chân cho chuyến hành trình dài tiếp theo...04:59 05/09/2012
1. Q. rời bỏ tôi vào một tối cuối tuần tháng mười một. Tôi ngồi một mình ở quán cà phê xập xệ hay mở những bộ phim nông thôn Trung Quốc đợi Q.. Q. không đến, tôi hiểu Q. đã đi khỏi thị xã, như một dự cảm…04:56 30/08/2012
Nhà tôi nằm ở khúc đuôi miền Trung, thuộc một xã buồn thiu nằm kế biển. Trong vài cuộc cải cách địa giới, Chính phủ lại gom vào miền Nam. Nhưng trong tâm trí của những người quê tôi, họ vẫn là những người miền Trung dãi dầu nắng gió, ăn to nói lớn.04:46 25/08/2012
Rớt đại học, tôi viết đơn xin đi nghĩa vụ quân sự theo ý của ba. Thực tế, tôi có quyền từ chối giấy gọi của chính quyền với lý do ôn thi đại học nhưng tôi thử thương ba một lần. Với lại, sau khi giải ngũ, tôi sẽ có trong tay 2 điểm ưu tiên đại học cho đối tượng chiến sĩ nghĩa vụ, thêm 1,5 điểm “ngu” cho vùng heo hút. Cơ hội vào đại học sẽ rộng mở hơn, dù tôi sẽ phải là một sinh viên già. Những con điểm làm tôi cảm thấy quyết định của mình không quá liều lĩnh. Mười tám tuổi, tôi sẽ trở thành người lính. Tôi sẽ đối mắt với quá nhiều điều mới mẻ, có thể là thú vị cũng có thể là nhàm chán…04:33 15/08/2012
Tháp đồng hồ ở tòa Ginza Wako cổ kính đổ chuông vang cả khu phố.Khu Ginza náo nhiệt về giữa đêm đã bắt đầu thưa thớt người. Những quầy bar sạch bong khách. Tiếng côm cốp của những chiếc tách đang được thu doạn làm cho quán bar buồn bã. L. mặc lại áo khoác rồi bước ra phố Chuo Dori để tản bộ về khách sạn dù còn cả một quãng khá dài. Một ít vang Nhật hiệu Chateau Merican còn vướng mùi ở đầu lưỡi. L. bắt đầu cảm thấy cô đơn giữa Tokyo xa lạ…