Bức tranh tiếp theo của Q.

Thứ tư - 05/09/2012 04:59 4.934 0

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa
1. Q. rời bỏ tôi vào một tối cuối tuần tháng mười một. Tôi ngồi một mình ở quán cà phê xập xệ hay mở những bộ phim nông thôn Trung Quốc đợi Q.. Q. không đến, tôi hiểu Q. đã đi khỏi thị xã, như một dự cảm…
Những tối cuối tuần tháng mười, Q. liên tục nói về những chuyến đi, những đôi giày leo núi và việc thức dậy ở một thị xã khác. Q. gục vào vai tôi, sượng sùng và lạnh lẽo hơn, tôi dự cảm, Q. đang sắp sửa đi. Cô gái Trung Quốc mặc yếm đỏ đang nhập nhoạng trên màn hình video mờ đục…

Tôi nén lại đợi Q. thêm chút nữa, thỉnh thoáng nhìn ra cửa quán khi có khách bước vào. Tôi nhìn chiếc đồng hồ treo xiêu vẹo trên vách quán, thì giờ của những chuyến xe cuối cùng rời khỏi thị xã vừa qua được một đoạn kim phút. Tôi đoan chắc rằng. Q. đã không đến tìm tôi. Tôi bật dậy khỏi ghế, bộ phim đã kết thúc từ lúc nào, chỉ còn bà chủ quán loay hoay xếp lại những chiếc ghế gỗ cùn cũ. Không gian tù mù ánh sáng làm lún sâu nỗi cô đơn đang rệu ra trong đầu tôi. Tôi vừa bước chân ra khỏi quán, cánh cửa đóng sập, âm thanh như một sự hoan hỉ vì tống khứ được một kẻ cù nhầy đi khỏi. Những ngọn đèn đường lu mờ ở thị xã làm tôi ong ong cảm giác Q. đang đứng đợi tôi bên gốc sao già. Những cơn gió tháng mười một rít sau lưng nghe ảm buồn…

0o0

Tôi đi dọc những con phố xiên xiên của thị xã trong đêm cùng sự trống trải buồn bã. Căn nhà thuê của Q. đóng im với chiếc ổ khóa màu nâu xỉn. Đôi giày cũ của Q. đặt ngay ngắn trên chậu chiếu thủy trước nhà. Q. đã đi khỏi thị xã với một đôi giày mới, tôi nghĩ nó sẽ là một đôi giày màu xanh lá cây giống những đôi giày cũ của nàng. Tôi lấy đôi giày xếp vào bên trong hiên nhà để nước mưa không làm chúng ướt và để khi Q. trở về biết rằng tôi đã đến tìm nàng. Tôi đứng tựa vào bức tường căn phòng của nàng, vách xi măng lạnh lẽo và thiếu vắng.

Tôi đến căn nhà thuê của Q. mỗi tối với hi vọng nàng sẽ trở về thị xã hay ít ra cũng là một lần “quá cảnh” để sắm những đôi giày mới cho những chuyến đi tiếp theo của mình. Đêm trước ngày ra biển, tôi lại đến và chiếc ổ khóa nâu xỉn trước nhà Q vẫn treo bất động. Tôi buồn bã đi về, những bước đi trên phố ngắn lại và nặng trịch. Mưa lắc rắc lên những lá sao mục vàng trượt trên nền đường lạnh lẽo. Lần đầu tiên, tôi không được ôm Q. vào tối cuối tuần trước lúc ra khơi. Một chuyến đi biển buồn thiu…

2. Tôi gặp Q. lần đầu tiên vào buổi sáng thị xã la đà gió. Mặt biển như tĩnh lặng với những con sóng nhẹ nhõm. Tôi vừa trở về từ một chuyến đi khơi và Q. ngồi trước biển, vẽ phác thảo một bức tranh về một gã đánh cá đang khuân những ki cá cuối cùng dưới boong. Bản vẽ bị gió biển cuốn tung về phía chân tôi, tôi đoan chắc rằng gã đánh cá Q. vẽ chính là tôi. Chiếc quần jean sờn màu bị rách một lằn ở gối, cúc áo đầu tiên không gài, mái tóc bết nước biển trông rít trịch và cái ki ăm ắp cá mòi. Những chi tiết căn bản trên bức vẽ đều thuộc về tôi. Tôi nhìn về phía Q., trông nàng bối rối chực cố nói một câu gì đó. Q. mặc chiếc váy màu kem sữa thật đẹp. Tôi đặt ki cá mòi xuống bãi cát, nhặt bản vẽ trả lại cho nàng.

- Xin lỗi, cái này của cô phải không? – Tôi nói giọng đặt sệt dân biển.

Q. cầm lại bản vẽ, tay run run. Tôi cảm giác tay nàng nhẹ hẩng như đang cầm một cơn gió lướt qua. Tôi trở lại với ki cá mòi và râm ran cảm giác thiếu hụt. Q. vẫn ngồi đó, vẽ tiếp bức tranh. Nàng không một lần nào nhìn ra biển. Tôi ong ong cảm giác, nàng chẳng vẽ thêm được một nét chì nào nữa. Tôi sang vai cá cho một ngư dân khác trong đoàn, chậm chạp bước về phía hàng dừa khô khốc lá để nghỉ mệt vì cảm giác lạ lẫm triền khắp hai bắp tay làm tôi không tài nào tụ trung sức được. Tôi rời bến cá khi mùi tanh tưởi bắt đầu thốc lên từ người tôi và cá mòi trên ghe đã sang hết cho những tay thương lái. Q. vẫn ngồi đó, như một hình nhân nhỏ bé trước biển…

Tôi gặp lại Q. khi nàng đang ngồi ngiêng đầu trong một góc tối om của quán cà phê mé biển. Không có dấu hiệu của một cử động nhẹ nào. Tôi rít điếu thuốc loại đậm nicotin mà tôi mua được nhờ tiền công sau một chuyến đi biển khấm khá. Khói thuốc bay vèo, Q. lấy tay xua xua làn khói tựa như sương trong tiết trời thị xã lạnh lẽo. Tôi dụi vội điếu thuốc, vẫn cách Q. độ hai cái bàn gỗ nhỏ thó sậm đen. Tôi miết nhìn về phía Q., sóng mũi thẳng, gò má có vẻ sộp lại, mái tóc ngắn cỡn lộ dái tai nhỏ bé. Ly chanh muối nàng gọi loằn ngoằn vết trà chưa rửa sạch của bà chủ quán vô trách nhiệm vẫn chưa vơi đi một khúc nào và có dấu hiệu loãng thêm vì đá đã tan ra thành nước. Tiếng một ca sĩ hạng B đang lè nhè từ chiếc đầu đĩa cũ đặt sâu trong quầy. Cảm giác ngày đầu tiên gặp Q. trên bãi cá túa về ngồn ngộn. Tôi run rẩy nhấp nháp những ngụm cà phê cuối cùng. Tôi đặt mạnh ly xuống bàn như thể vừa uống một ly rượu khi người đã nhè say. Tôi lách qua những chiếc bàn trống khách, kéo ghế ngồi đối diện Q.:

- Sao không phải là những gã trên ghe khác mà là tôi? – Tôi không hiểu tại sao mình làm như vậy, nó giống những bộ phim Trung Quốc dài tập tôi xem ở những quán cà phê mỗi khi trở về từ chuyến đi đánh cá dài dằng dặc.

Q. điềm nhiên như thể nàng đoan chắc biết rõ về sự xuất hiện của tôi trước mặt nàng. Lần này, Q. không hề run rẩy:

- Tiếng sét ái tình…

Đoạn nói xong, Q. đứng lên, tính tiền và đạp xe về. Tôi trân người, ngồi miết ở quán cho đến khi đóng cửa.

Tôi tìm thấy Q. ngồi ở một gốc cây sao… như là đợi tôi, mắt nàng ẩm ướt. Tôi chở Q. trên chiếc xe đạp màu hoàng yến của nàng về căn nhà nằm sâu bên con đường nhỏ của thị xã với mảnh sân trước rộng thênh và đầy những chậu mai chiếu thủy…

3. Q. gửi cho tôi một gói đồ bằng đường bưu điện. Gói bưu phẩm nằm bám bụi trong nhà suốt một tháng trời khi tôi chênh vênh trên biển. Về tới nhà, tôi chưa kịp tắm gội, run rẩy gỡ lớp giấy gói màu nâu đục của bưu điện. Bức tranh Q. về gã khuân ki cá mòi, nàng lồng khung, những gam màu của bình minh trước biển. Q. không viết cho tôi một mảnh giấy nào. Tôi vuốt lớp bụi phủ trên tấm kính, cảm tưởng như Q. đang ở đâu đó, trong thị xã nhỏ bé này. Tôi chạy như điên dại một mạch đến nhà của nàng mặc cho mùi tanh tưởi của chuyến đi biển đang thốc ra lờm lợm. Một chiếc xe đa su chở ngổn ngang đồ đạc các thứ, dấu hiệu của một lần chuyển nhà đang đậu trước cảnh cổng màu nâu đỏ nhà nàng. Tôi chạy thộc vào trong mảnh sân rộng rinh. Một gã đàn ông râu ria đang ngồi trên chiếc ghế salon cũ kĩ, nhẩn nha rít thuốc. Một gã kiêu bạc, tôi nghĩ thế. Đầu tôi lờn vờn những đoán định. Người đàn ông nào đó của Q? Gã chủ căn nhà mà Q. thuê? Một ông bạn họa sĩ của Q.? Gã lên tiếng, không phải là giọng của người thị xã, giống Q:

- Anh bạn, cậu tìm ai vậy?

Tôi bấn loạn:

- Cô gái, cô Q., cái cô thuê căn nhà này, ông chú biết cô ấy đang ở đâu không?

- Lạc mất nhau à? – Gã đàn ông trung niên có vẻ hiểu chuyện.

- Dạ… - Tôi nói nhẹ hẫng.

- Tôi rất tiếc anh bạn, tôi không biết cô Q. nào cả, tôi là người vừa thuê căn nhà này, mới vừa hôm nay. Chẳng còn một dấu vết nào của cô gái ngoài những mảnh giấy vẽ ném tứ tung trong phòng và tôi đã vứt chúng đi.

Tôi hụt hẩng bước ra, quên cả việc chào gã đàn ông đến từ một nơi xa lạ. Chân tôi như chùn lại với những bước mệt mỏi. Tôi nhặt đôi giày cũ của nàng đặt trên yên sau chiếc xe đạp màu hoàng yến, hai kỷ vật mà Q. đã bỏ sót lại ở thị xã miệt biển này. Tôi lẩn thẩn dắt chiếc xe qua những con đường mà tôi và Q. cùng đi. Đôi giày nhúc nhích như muốn rơi xuống nền đường. Sao lại rụng những chiếc lá buồn bã…

4. Tôi quyết định đi tìm Q….

Cảm giác thiếu vắng Q. ngập ngụa trong những ngày tôi không có biển khơi bầu bạn. Tôi nằm buồn bã trên ghe, nghe gió biển thổi ràn rạt. Tôi chợt quặn thắt khi biết rằng Q. đã đi khỏi thị xã, không trở lại gặp tôi. Tôi gọi tên Q. giữa biển nước mây trời mênh mang mặc cho những gã trong ghe bẳn gắt.

Tôi lục lọi lại mảnh giấy gói tranh nhàu nhĩ, cố gắng tìm dấu mộc của bưu điện nơi Q. gửi bức tranh về thị xã. Tôi lờ mờ thấy dòng chữ đen mảnh trên dấu mộc đang nhạt dần. Plei Kần, tôi cố nhìn vào dấu mộc phán đoán. Không một cái tên nào hợp lý hơn Plei Kần. Có lẽ, Q. đang ở Plei Kần, một nơi thật xa lạ đối với tôi…

Tôi gõ trên google cụm từ “Plei Kần” theo lời chỉ của một gã bạn công chức. Tôi rà lên xuống một vài ba trang web trong trang kết quả. Plei Kần là một thị trấn miền núi. Tôi dự cảm kết quả này vì Q. đã từng nhắc đến những đôi giày leo núi khi những ngày ngồi cùng tôi trong quán cà phê mở những bộ phim Trung Quốc cũ kĩ. Plei Kần dần rõ rệt trong đầu tôi. Tôi đặt mua chiếc vé chuyến xe cuối ngày lên Plei Kần, không hề lần lữa…

5. Chuyến xe hiếm hoi của thị xã lên cao nguyên chậm rì rời khỏi bến. Gió biển đêm se sắt lạnh. Ngày mai, sau giấc ngủ dài, tôi sẽ thức dậy ở một tỉnh lẻ khác. Tôi gom hết số tiền dành dụm sau những đợt đi biển cho chuyến đi Plei Kần, chuyến đi làm tôi hạnh phúc? Xe băng băng, lướt trong đêm thị xã mù mờ, tôi thiếp đi trên chiếc ghế với tắm đệm lót rách loang lỗ. Mùi cá mắm của những gã thương lái đường dài thốc lên từ sau xe nghe oải người.

Cao nguyên mù sương. Xe đỗ ở một bến vắng lặng, vài chiếc xe mệt phờ, nhơm nhớp đất sau những chuyến vận tải đêm đường dài. Tôi nhìn thấy những con dốc lọt thỏm giữa một thành phố xa lạ. Tôi đón chuyến xe buýt đầu ngày xuống Plei Kần theo lời của một người dân phố núi lành tính. Chiếc xe màu vàng cũ, lưa thưa những chiếc ghế bé nhỏ và cáu bẩn. Hai bên đường, những quả núi trọc lóc nhấp nhô như sóng biển lượn, bạt ngàn sắn ngô. Tôi thích thú nhìn qua tấm kiếng mờ đục của xe buýt như thể một chuyến đi đổi gió. Xe buýt dừng ở một thị trấn để tiếp tục hành trình đến những thị trấn khác. Plei Kần như nằm nghiêng bên những sóng núi nối nhau đến vô tận. Mây nhờ nhờ trôi trên những đỉnh núi hoang vu. Hơi lạnh lẽo bện chặt làm tôi bắt đầu có cảm giác xa lạ. Tôi mở ba lô, lấy áo gió mặc vào để xua đi cái lạnh một cách tạm bợ. Từng dòng người thưa thớt ngược xuôi trên con đường độc nhất của thị trấn. Tôi đi ngược lên con dốc khá cao, chui vào một quán cà phê không có biển hiệu trên đường, nhấp nháp một cốc cà phê đen, định hình cho những ngày ở Plei Kần tìm Q… Tôi bắt đầu thấy lạc lõng giữa một thị trấn núi xa lạ…

Tôi kiếm một ngôi nhà trọ rẻ tiền nằm bên mé một ngôi chợ tạm bợ, lưa thưa vài sạp hàng bằng gỗ, tắm táp qua loa, rồi lăn nhoài ra ngủ sau một chuyến xe dài dằng dặc. Căn phòng nồng mùi thuốc lá và những thứ mùi chua lòm từ rác rưởi của khu chợ ám vào giấc ngủ mệt nhoài của tôi. Tôi tỉnh dậy khi khu chợ bắt đầu nhộn nhạo, người ta chở đến rất nhiều măng rừng và khoai mì. Những chiếc xe công nông nổ tành tạch làm buổi chiều thị trấn núi đậm âm…

0o0

Công an thị trấn nằm nép sâu so với con đường. Tôi giả vờ đến để hỏi xem những khu trọ trong thị trấn với khuôn mặt lo lắng như vừa cách xa một người thân trong gia đình. Tôi bảo, nghe nói em tôi bỏ nhà lên đây. Plei Kần, không người thân thích với em, chỉ cầu may vào những căn phòng trọ. Gã cảnh sát trẻ ra vẻ thương cảm, ghi chép tỉ mẩn và vẽ cho tôi đường đi đến những khu nhà trọ mà gã quản lý trong thị trấn.Gã còn bảo, thị trấn đầy những kẻ trú chân không giấy tờ. Tôi biết Q. cũng là trong số ấy. Q. thích cảm giác không là cư dân của một nơi nào cả, vô định. Tôi cho gã số điện thoại và nói khi nào đến thị xã thì gọi cho tôi, tôi sẽ đãi những món biển. Gã có vẻ thích thú với thị xã ven biển của tôi và còn chở tôi đến một khu trọ gần đó. Tôi mang theo tấm ảnh Q. tặng để hỏi xem có ai biết nàng không. Thị trấn nhỏ bé nhưng cũng bắt đầu làm tôi đuối sức…

Khu nhà trọ cuối cùng tôi đến lẫn khuất sau một vườn cao su đang thay lá. Những chiếc lá bắt đầu úa vàng và rụng xuống lối đi thẳng tắp. Đó là những căn phòng cũ rời nhau với những bức tường màu xanh đục. Niềm hi vọng cuối cùng của tôi. Bà chủ ngồi trước hiên nhà, tước nắm rừng để chuẩn bị cho bữa cơm chiều. Thấy tôi, bà mau mắn chào:

- Cậu thuê phòng à? – Cảm tưởng như những căn phòng trọ của bà ế ẩm khá lâu. Tôi từ tốn vì không muốn làm bà thất vọng:

- Dạ, cháu đến đây để tìm người quen – Tôi lôi trong túi ra bức ành của Q. – Cô gái này đây ạ, cô ấy đến đây vào tầm đầu tháng mười một.

Bà xoay xoay tấm hình, buông cán dao và thốt lên:

- Trông quen quen, hình như cô ấy ở đây!

- Phòng nào thưa bà? – Tôi vỡ òa, cảm giác Q. đang gần tôi như những buổi tối cuối tuần tháng mười.

- Không phòng nào cả, cô ấy đã đi với một thằng khá cao ráo vào trong làng. Mới hôm qua thôi, cô ấy bảo muốn vẽ về những thung lũng nên đã trả phòng. Cậu vào thung lũng thử xem?

Tay tôi run rẩy nhận tấm hình từ bà chủ nhà trọ. Bà quay lại với những tai nấm rừng, tôi lặng lẽ đi khỏi khu nhà trọ, bắt chuyến xe buýt cuối cùng của thị trấn ngược lên bến xe. Gã con trai ở thung lũng sẽ là bức tranh tiếp theo Q. vẽ trong những chuyến đi vô định của nàng...

Tác giả: Trần Minh Hợp

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

Cùng một tác giả

Xem tiếp 


Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây