Vườn văn

Ngày xanh cùng lá

Ngày xanh cùng lá

  •   09/12/2009 05:13:01 PM
  •   Đã xem: 2878
  •   Phản hồi: 0
Đang lúc bộn bề công việc, bất thần nhận được tin của Giang, nhắn cho hay vườn dừa lão Khụ trong giai đoạn chạy nước rút hoàn tất hồ sơ để đề nghị công nhận di tích, về ngay có chuyện cần. Thoáng phân vân, tôi quyết gạt bỏ mọi thứ lu bu vây bám, mà dù có cố cũng không thể tập trung tư tưởng giải quyết được. Chộp vội túi đồ nghề, tức tốc về quê.
Minh họa: Khởi Huỳnh

Khói trời lộng lẫy (kỳ 2)

  •   24/11/2009 08:40:59 AM
  •   Đã xem: 11036
  •   Phản hồi: 0
5.
Chỉ có một đám giỗ ở xóm Cồn, trùng với ngày tôi với Phiên bước chân lên đó. Người ta nhắc, năm trước cô Trầu nhớ hôn, thằng nhỏ con cô mới biết đi lũn đũn, năm nay nó nói sõi, chạy không sót chỗ nào.

Mắt mùa thu

  •   17/11/2009 10:10:36 AM
  •   Đã xem: 2957
  •   Phản hồi: 0
1. Đã bắt đầu mùa thu. Trên những mái nhà cũ, từng bầy chim tíu tít bay về, đậu rỉa những hạt thóc sót từ những bó rơm nếp khô ông nội quăng lên chờ mùa đông bện chổi. Chúng líu ríu buổi sáng, ào bay đi vào buổi trưa và buổi chiều chui vào những chiếc tổ bé xíu trong những hốc dui mè. Chúng đi ngủ từ rất sớm và mỗi ban sáng, khi nghe hơi sương thoảng qua mặt đất mát lạnh, đã nghe tiếng chúng gọi bầy. Ông nội tỉnh giấc, cây gậy trúc khua lọc cọc và ánh đèn pin quét suốt lượt từ chuồng gà, gióng trâu rồi vào khuôn bếp. Rồi ông pha trà, hút thuốc lào gọi tôi dậy. Luôn là những mùa thu hiền lành trong ký ức của tôi.
Minh họa: Thành Chương

Khói trời lộng lẫy (kỳ 1)

  •   11/11/2009 12:13:48 AM
  •   Đã xem: 8120
  •   Phản hồi: 0
1. Nghe tiếng mưa khi mưa hãy còn xiêu xiêu ngoài sông, rồi mưa băng qua bờ lá có căn chòi hoang ở phía Nam cồn, ào vào bãi đất xơ rơ những thân lau sậy cháy, giờ thì mưa đã dội trên mái nhà, trượt theo những đuôi lá mục mưa buông thả vào đất. Khe vách rách rã chẻ mỏng những ngọn gió ướt, chém ngọt qua người, lạnh rởn từng lỗ chân lông.
Má, con và…

Má, con và…

  •   21/09/2009 10:44:35 AM
  •   Đã xem: 5141
  •   Phản hồi: 0
Tôi nghĩ, đôi khi vô tình tôi làm má buồn. Như chiều qua, tôi nói lúc này tóc con bị rụng quá trời, coi trên internet người ta dạy mua thuốc này thuốc này sẽ bớt. Hay hôm kia khi giỡn với nhóc con, phát hiện ra lưỡi nó bị nấm đóng dày, tôi mở máy tính, xong gật gù, trên mạng người ta kêu mua thuốc x thuốc y, hoặc hái lá a, lá b giã lấy nước rơ lưỡi, nhóc sẽ khỏi.
Vài ba trăng khuyết…

Vài ba trăng khuyết…

  •   18/09/2009 09:40:02 PM
  •   Đã xem: 4614
  •   Phản hồi: 0
Không cần nhìn em thêm lần nữa thì cũng nhận ra em bị thiểu năng trí tuệ. Người mang dị tật này thường có dáng dấp, gương mặt với mắt này mũi này… giống hệt nhau. Tròn lẳn, bầu bĩnh, phúng phính nhưng làm người ta nhói đau khi va ánh mắt vào. Em nuôi bệnh ở giường bốn mươi tám, tôi ra vào với má ở giường năm mươi hai. Những buổi sáng khi mười mấy con người ở phòng này nhao nháo rối bời với việc tắm giặt, chải chuốt, ăn uống, thì em bò ra chùi rửa, quét dọn khoảng hành lang, mấy cái phòng vệ sinh nhớp nháp. Chúng tôi không nhúng tay vào vì biết đó là phần việc của mấy chị lao công bệnh viện, chút nữa họ sẽ làm, họ nhận lương để làm những chuyện này.
Nắng trong lòng phố

Nắng trong lòng phố

  •   10/09/2009 11:09:12 AM
  •   Đã xem: 2898
  •   Phản hồi: 0
Chỉ khoảng một tiếng nữa là tàu đến ga Minh Lệ. Phương nghe lòng mình nôn nao cảm xúc. Phương sắp được đặt chân xuống mảnh đất thương yêu sau hơn ba năm xa cách. Trước mắt Phương đang hiện ra những dãy núi xanh tươi. Phương cứ nhìn mê mải. Phương rất yêu núi. Quê Phương bạt ngàn đồi núi. Từ nhỏ Phương đã gắn bó rất nhiều với nó. Bao nhiêu loại cây, loại hoa, loại quả Phương đều biết. Phương lớn lên cùng với nhịp sinh sôi của núi rừng.
Sầu trên đỉnh Puvan

Sầu trên đỉnh Puvan

  •   10/09/2009 11:01:06 AM
  •   Đã xem: 3088
  •   Phản hồi: 0
Năm 1887, Colègan, một tu sĩ người Pháp, đã đặt những bước chân đầu tiên thám hiểm đỉnh Puvan. Và lần đầu tiên trong đời, người đầu tiên trong lịch sử vùng đất, ông đã nhìn thấy cây sầu (Oghdgerygwbbvchfh gfdutvyt) nở hoa. Trong những đoạn ghi chép rời rạc, run rẩy, ông viết: “Những đóa hoa sầu đẹp đến nỗi đáng đánh đổi cả cuộc đời người để được trông thấy chúng dù chỉ một lần”.
Màu của vô thanh

Màu của vô thanh

  •   02/09/2009 05:01:30 PM
  •   Đã xem: 3065
  •   Phản hồi: 0
Kể chuyện cho em nghe đi! - Người yêu tôi ra lệnh, trong một buổi chiều không còn nhiều chuyện để nói với nhau.

Các tin khác


Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây