Điều độ

Thứ năm - 27/08/2009 13:54 3.021 0

Minh họa: Nguyễn Ngọc Thuần

Minh họa: Nguyễn Ngọc Thuần
Anh thuộc cung Thiên Xứng, hiện thân của sự cân bằng: điềm tĩnh nhưng sinh động, lạnh lùng nhưng nhạy cảm, trải nghiệm mà khờ khạo, lý trí mà lãng mạn. Sẽ chẳng bao giờ nàng chán ghét anh. Nói vậy e chừng có hơi lạc quan, vì họ chỉ vừa dọn về sống chung chừng ba tháng và đám cưới vẫn còn là một khái niệm gì đó rất xa lạ trong ý nghĩ của mỗi người.

Anh không hút thuốc, cũng ngừng uống rượu từ khi biết mình có khả năng bị tăng men gan, chỉ thi thoảng nhấp một ngụm trong tiệc tùng cho phải phép. Anh cũng không uống nước có gas, không ăn những món có dầu mỡ và đồ chiên xào nướng để giữ sức khỏe. Thậm chí anh từng thổ lộ muốn trở thành một vegetarian (người ăn chay) nhưng như thế thì hơi bất tiện khi suốt ngày phải ăn cơm công ty, nên đành ăn uống lành mạnh hết sức có thể. Mỗi sáng anh đến phòng gym một giờ và cuối tuần thì đi bơi đều đặn. Nàng tưởng như anh nắm rõ mọi quy tắc về phép điều độ trên đời.

Nàng sống có phần buông thả, nếu không muốn nói là trái ngược với anh. Nàng không nghiện thuốc lá, nhưng một vài lúc phải làm việc cật lực nàng thường giữ sự tập trung bằng cách hút thuốc vị the và cảm thấy nhớ chết đi được nếu thiếu chúng. Nàng hay thức đêm, có khi hơn 48 tiếng không hề chợp mắt chỉ để đọc sách hay chúi đầu vào bộ xếp hình. Lúc khát, nàng chỉ duy nhất nghĩ đến một ly Cola lạnh bốc khói. Nàng mê ăn fast-food và những món chiên xào nướng dù có lúc cũng khá buồn bực vì vòng hai của mình. Nàng lười tập thể dục. Môn thể thao nàng yêu thích duy nhất là chơi cờ vua. À, và nàng mắc chứng đau đầu kinh niên.

Chúng ta sẽ cùng sống điều độ nhé! Anh nói trong bữa tiệc mừng ngày họ chính thức dọn về sống cùng. Nhưng thi thoảng em uống nước ngọt có gas được không? Nàng hỏi nho nhỏ, sợ anh nghiêm mặt lặp lại bài ca con cá về mối thù giữa nước có gas và sức khỏe. Anh nhìn nàng một lát rồi cười khùng khục. Gì vậy? Em ấy mà. Em thế nào? Em sẽ khó đào tạo lắm đây!

Điều độ thì điều độ, sợ gì! Nàng nghĩ. Nhưng điều độ không phải là một viên kẹo để sẵn, để ta bóc vỏ nhét vào miệng lúc nào tùy ý. Nàng phát hiện ra điều này khi họ cùng đi siêu thị cho những ngày đầu tiên sống bên nhau. Nàng hăm hở chọn một túi lớn cánh gà đông lạnh. Anh đứng hơi tần ngần một chút rồi hỏi em định làm món gì. Cánh gà chiên nước mắm. Nàng hồn nhiên đáp. Món đó em làm rất ngon. Anh nói nhỏ, sợ làm nàng buồn: anh không ăn đồ chiên xào. Nàng tặc lưỡi: à em quên. Rồi hôm đó họ về nhà với sữa chua, trái cây, rau cải, ba loại nấm và một tẹo thịt bò.

Tuần sau nữa cũng thế.

Tuần sau nữa cũng thế.

Và tuần sau nữa, sau nữa, sau nữa cũng thế. Nàng muốn làm một món gì đó và anh luôn cho rằng nó có quá nhiều dầu mỡ.

Nàng bắt đầu nghĩ chắc hẳn hồi bé anh đã từng nốc cả một can dầu nên bây giờ mới sợ dầu mỡ dữ vậy. Nàng hỏi anh có từng thích ăn đồ chiên xào không, vì chúng rất ngon? Anh suy nghĩ một lát rồi đáp có thể anh đã từng đấy, à không, đúng là anh đã từng. Nhưng khi ý thức được chúng không tốt cho sức khỏe, tự dưng anh không thích chúng nữa. Ý thức của anh quyết định ý thích, vậy đó! Nàng thở dài, anh tuân lệnh ý thức đến vậy ư? Hả, em nói gì? Không, em chẳng nói gì cả.

Lúc đầu, nhung nhớ thói quen, những bữa ăn trưa ở công ty, nàng mặc sức gọi fast-food và đồ chiên xào. Nhưng riết rồi nàng phát hiện ra mình cũng không còn mặn mà với những món ấy nữa. Nàng khoe với anh. Anh cười cười, phải không, hay lại lén tui đi ăn fast-food? Sao anh biết? Nàng la lên. Danh thiếp tiệm pizza nằm trong túi em kia kìa.

Và lúc nhỏ, có thể anh cũng đã từng phải ăn cả tấn muối. Vì anh luôn nói với nàng điều này: em biết không, thật ra lượng muối chúng ta thực cần hằng ngày ít hơn lượng chúng ta ăn rất nhiều. Vì thế anh không bao giờ bỏ hết gói bột nêm vào tô khi ăn mì gói, mà thường là chỉ một phần rất nhỏ. Nàng bảo sau này anh sẽ là một người cha tốt. Con anh không béo phì, không sâu răng, nhưng không biết thế nào là thú vui ẩm thực. Anh cũng chỉ cười cười.

Anh thức nàng dậy sớm tập thể dục. Và không được thức khuya quá 11 giờ. Và không hút thuốc nữa. Điều độ lại, có thể em sẽ hết chứng đau đầu, anh bảo vậy.

Một hôm nàng đi chơi với bạn bè, uống vài ly, lúc về chân nam đá chân chiêu, gò má nóng rừng rực. Anh đỡ nàng vào, từ tốn bảo không uống được thì tốt nhất đừng uống. Nàng gục vào vai anh, nói lơ mơ. Em nhớ em của ngày xưa! Em thường nghĩ mình hạnh phúc vì đã bước vào một cuộc sống mới điều độ cùng anh, nhưng sao đôi khi em thấy buồn quá.

Sau cơn say, nàng xin lỗi anh và anh mỉm cười bảo không còn nhớ gì cả. Nhưng nàng biết những lời đó làm anh đau lòng.

Thêm vài lần nữa nàng làm anh đau lòng, theo cùng một cách như vậy.

Một ngày nọ nàng đi làm về muộn, anh nấu cho nàng tô mì gói. Em không sao chứ? Không. Em mệt à? Vâng. Công việc có chuyện gì à? Có thể tháng tới em sẽ mất việc. Tại sao? Đừng hỏi em nữa. Em sẽ kể cho anh, nhưng không phải bây giờ.

Nàng đứng dậy uể oải định bước vào nhà tắm. Tình cờ mắt nàng lướt ngang qua sọt rác. Nằm trên vỏ mì gói là túi bột nêm đi kèm còn đầy vun. Hóa ra nàng vừa mới ăn một tô mì gói chỉ với một chút bột nêm, dù xưa nay nàng ăn rất mặn.

Vậy mà nàng đã không nhận ra. Từ bao giờ tô mì nhạt thếch đã không còn làm cho nàng cảm thấy khác lạ?

Nàng ngồi bệt xuống ngưỡng cửa nhà tắm, bật khóc.

Nhưng nàng biết, sẽ chẳng bao giờ nàng chán ghét anh.

Tác giả: NGUYỄN THIÊN NGÂN

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

Cùng một tác giả

Xem tiếp 


Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây