Màu của vô thanh

Thứ tư - 02/09/2009 17:01 3.037 0

Màu của vô thanh

Kể chuyện cho em nghe đi! - Người yêu tôi ra lệnh, trong một buổi chiều không còn nhiều chuyện để nói với nhau.

- Chuyện gì cơ? - Tôi ra vẻ quan tâm, nhưng thực lòng thấy lười biếng.

- Chuyện tình yêu hồi xửa hồi xưa ấy! - Nàng háo hức.

- Hồi đại học anh có thích một cô bạn cùng lớp. Cô ấy không quá xinh, nhưng lạ lùng, phải dùng từ lạ lùng. Anh vẫn còn nhớ cái tướng đi kỳ quặc của cô ấy, lúc nào cũng cắm mặt xuống đất, tay thì ôm lỉnh kỉnh những sách, tai đeo earphone nghe nhạc từ chiếc máy nhỏ xíu màu hồng đính ở cổ áo. Tất cả từ cô ấy toát lên sự khước từ giao tiếp với thế giới xung quanh.

- Cô ấy tên là gì?

- Anh không nhớ. Có những tên gọi là từ khóa để mở một file cảm xúc. Nhưng còn tồn tại một trạng thái kỳ lạ hơn, em biết không, là không cần một từ khóa nào. Bất kỳ ngóc ngách nào trong tâm trí anh cô gái ấy cũng hiện diện, sống động như một đám mây ngũ sắc. Ai lại đi đặt tên cho một đám mây?

Ừ, cô ấy khước từ mọi giao tiếp với thế giới xung quanh. Anh cảm giác như nàng luôn đi trong một quả cầu trong suốt, không ai có thể chạm vào được. Ban đầu mọi người trong lớp khá tò mò về cô ấy, nhưng sau thì cô ấy dần rơi vào quên lãng. Như một con chim lạ, rồi người ta cũng sẽ lãng quên nếu nó không bao giờ chịu cất tiếng hót. Chỉ có anh là nhớ. Vì anh thích cô ấy.

Anh để ý những cuốn sách cô ấy đọc. Kafka, Edgar Allan Poe, thơ Đường, điển tích văn chương... Chúng chính là những thứ anh quan tâm. Em có thể thấy buồn cười, nhưng lúc mười chín hai mươi tuổi, người ta yêu rất đơn giản. Đơn giản đến mức sau này nhìn lại, họ ước ao được giản đơn như thế thêm một lần nữa thôi, mà vô vọng đấy!

Nhưng anh không lại gần cô ấy. Vì không muốn chạm vỡ quả cầu trong suốt bao quanh nàng, cũng có thể chỉ vì chưa đủ tự tin - anh đã không cố gắng tìm lý do cho sự lặng thầm đó. Anh ngắm nàng như ngắm một hành tinh xa lạ và bí ẩn, bằng tất cả sự tò mò cũng như niềm e ngại.

Rồi có một lần kia, lớp anh đi thực tế ở biển. Anh nhớ nơi đó gần một ngọn hải đăng và bãi biển thì đầy đá lớn. Một đêm không ngủ được, anh ra ngoài đi dạo. Bỗng nhiên anh thấy cô ấy đang đi lơ mơ gần mép nước. Anh nín thở bước đến gần. Nàng quay lại nhìn anh. Anh lúng túng đưa tay chào: "Cậu cũng không ngủ được à?". Dưới ánh trăng lờ mờ, anh thấy nét mặt cô ấy vụt sửng sốt. Anh nhắc lại câu hỏi. Cô ấy vẫn đứng ngây ra nhìn rồi đột ngột nói to: "Cậu thấy mình sao?". Lúc đó anh nghĩ có lẽ cô bé này man man hay chập mạch gì đó, nhưng vẫn gật đầu: "Ừ mình thấy". Nàng thở hắt ra đầy thất vọng và chậm rãi rút cái gì đó từ hai tai ra. "Sao thế?". Anh dè dặt.

Cô ấy xòe tay ra. Có hai vật gì be bé giữa lòng bàn tay gầy guộc. "Nút tai, hàng xịn đấy! - nàng có vẻ hào hứng - Mình nút nó vào hai tai, thế là chẳng nghe gì nữa cả. Thế giới như trở thành của riêng mình. Mình chỉ nghe được những âm thanh trong đầu vọng ra, rõ ràng giữa một cái nền trắng xóa. Lúc đấy, cảm giác như mình vô hình ấy! Nên ban nãy cậu "thấy" mình, mình ngạc nhiên quá!".

- Và anh tiếp tục câu chuyện bằng cách nói về những cuốn sách cả hai cùng thích chứ gì? - Người yêu tôi hỏi ra chiều đắc thắng - Cổ điển nhỉ!

- Không. Bọn anh đã không hề nói chuyện. Liền sau đó cô ấy hỏi anh có muốn thử nút tai không, vẫn còn hai cái nữa. Anh đồng ý. Thế là anh và cô ấy, với hai cái tai điếc đặc, bước đi bên cạnh nhau.

Anh còn nhớ rất rõ anh đã nghĩ gì lúc ấy. Không gian âm thanh quanh anh trắng xóa, đúng như cô ấy miêu tả. Màu của vô thanh! Anh thử nghĩ trong đầu một âm thanh đơn giản. "A". Và "A" - anh nghe âm thanh đó vang lên trên nền trắng. Anh chơi thử trong đầu một đoạn nhạc của Apocalyptica, đoạn khó nhất, cái đoạn anh tập mãi không sao trơn tru được. Kỳ lạ làm sao, nó vang lên rõ mồn một và thật chuẩn xác. "Mình thích cậu!". Anh nghĩ. Hay thậm chí anh đã gào lên như vậy, anh không rõ. Rồi anh nghe âm vang của nó vọng lại, vẫn trên cái nền trắng kia, chân thành, nông nổi. Một nỗi xúc động kỳ quặc lan tỏa trong cơ thể khiến anh rạo rực. Anh nắm lấy tay cô ấy, tự nhiên như bàn tay ấy thuộc về mình. Nàng không nhìn anh, cũng tự nhiên như thể vị trí bàn tay nàng là ở trong tay anh vậy. Bọn anh cứ đi như thế.

- Rồi hai người trở thành một đôi?

- Không. Sáng hôm đó, tất cả mọi người đều thấy bọn anh nắm tay nhau đi dọc bãi biển. Họ trêu ghẹo đủ điều. Cô ấy, như thường ngày, vẫn thản nhiên bước đi trong quả cầu trong suốt bao quanh mình. Còn anh, sau khi đưa trả hai chiếc nút tai cho nàng, anh rơi tòm vào thế giới thực tại. Anh ngại ngần không dám lại gần nàng thêm lần nào. Thời gian như quay ngược lại. Như thể không có đêm hôm đó, không có cái nắm tay nào. Rồi ra trường, anh và cô ấy không còn gặp lại.

- Anh có tiếc nuối không?

- Không. Anh nghĩ đó là một điều trọn vẹn lạ lùng trong cuộc đời mình. Một điều trọn vẹn hiếm hoi. Đủ rung cảm, đủ hạnh phúc, và cũng đủ riêng tư để kết thúc mà không phải để lại một nỗi buồn nào. Lúc đưa trả hai chiếc nút tai cho nàng, chưa bao giờ anh suy nghĩ rõ ràng như thế, rằng người con gái này sẽ ở lại bên mình, hoặc không, nhưng một khoảnh khắc trong đời mình đã bị cô ấy cất giữ. Mãi mãi. Dù sau này anh có đôi lần tự hỏi không biết lúc đi bên nhau cô ấy đang nghĩ gì...

Người yêu tôi im lặng một lúc lâu. Rồi nàng ngước lên nhìn tôi, nói rành rọt: "Kỳ thật anh ạ, em nghĩ là mình đang ghen!".

Tác giả: Nguyễn Thiên Ngân

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

Cùng một tác giả

Xem tiếp 


Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây