Tan vỡ

Thứ hai - 14/12/2009 22:03 2.835 0

Minh họa: Lê Thiết Cương

Minh họa: Lê Thiết Cương
“Có lẽ tôi đang có những xáo trộn nhất định...” - nàng gọi điện cho tôi trong một buổi tối thứ sáu. Tôi đang cố gõ cho xong truyện ngắn để gửi theo đơn đặt hàng. Nàng bảo muốn gặp tôi tại căn nhà trọ ọp ẹp của tôi.

Tôi hoảng hồn, vội thu xếp và chiều ý nàng. Nàng kết thúc cuộc gọi: “Anh tắt máy đi, tôi chạy xe đến ngay và tối nay chúng ta sẽ cùng nhau”. Nàng làm tôi bất giác giật mình. Từ ngày quen nàng, tôi luôn có nhiều cữ giật mình như thế.

Nàng lớn hơn tôi năm tuổi và bất cần. Tôi và nàng gặp nhau trên mạng, trong phòng chat “Tan vỡ”. Nàng là người chủ động khi thấy nghesivogiacu tham gia phòng chat.

- Vô gia cư à?

- Ừa, chào bạn.

- Bao nhiêu tuổi rồi?

- 25

- Trẻ chán. Sống bằng gì?

- Viết văn

- Tại sao tan vỡ?

- Tan vỡ vì chẳng có ai. Tôi nghĩ đó cũng là sự tan vỡ nên mới vô phòng này.

- Còn tôi, tan vỡ thật sự.

Nàng thêm nghesivogiacu vào friendlist và chúng tôi thường xuyên chat với nhau. Được một thời gian, nàng bảo chúng ta hãy yêu nhau đi và tôi đồng ý. Nàng bảo nàng yêu cái gầy gò của tôi, nàng yêu mái tóc rối bù của tôi, nàng yêu cái hôn của tôi lên vai nàng, từ phía đằng sau. Còn tôi, nàng bảo không nên nói yêu nàng vì cái gì, nàng sợ đó là những ngôn ngữ tiểu thuyết...

Nàng đến, tôi quàng tay ôm nàng, hôn nhẹ lên vai nàng, tất nhiên tất cả đều từ phía sau vì nàng thích như vậy. Bờ lưng của nàng chạm khẽ vào ngực của tôi nóng hổi. Tôi âu yếm, rướn cổ nhìn vào mắt nàng:

- Sự xáo trộn nhất định của em là gì?

- Là ở anh.

- Tôi... tôi đã làm gì để em xáo trộn?

Nàng chực chờ định nói một điều gì đó rồi lấy ngón tay của nàng khẽ đặt vào môi tôi:

- Anh đừng nói nữa, anh bên tôi là đủ để tôi bình ổn rồi.

Tôi tê dại trước ánh mắt bất cần của nàng. Chúng tôi hôn nhau và rượu nho. Lúc đến, nàng hay mang theo cho cả hai một thứ gì đó để cùng nhau. Đôi khi là trái cây, đôi khi là kem và bây giờ là rượu nho. Nàng bảo lần sau sẽ mang theo cả ly uống rượu vì căn phòng tồi tệ của tôi thì đào đâu ra một cái ly uống rượu đúng nghĩa. Mặt nàng ửng đỏ. Nàng ngồi dựa vào tường, nhẩn nha nhìn tôi. Nàng lại bảo yêu tôi...

Hôm nay tôi ghé tòa soạn lấy nhuận bút truyện ngắn viết dở đêm nàng có những xáo trộn nhất định và đã đến với tôi. Tôi tạt ngang nhà nàng để rủ nàng đi ăn. Nàng còn đang ngủ, nàng trong bộ đầm ngủ màu hồng phấn ra mở cửa. Nàng có vẻ bối rối như cô nàng hai mươi. Tôi cười vào mặt nàng:

- Khiếp, cô gái ba mươi, hôm nay lại biết e thẹn à.

Nàng lấy tay đấm vào ngực tôi thình thịch. Tôi ngỡ nàng như một nữ võ sĩ boxing. Tôi giữ tay nàng, lại ôm nàng vào lòng theo cử chỉ quen thuộc. Người nàng bắt đầu mềm ra.

- Hôm nay ở lại với tôi nhé, anh chàng hai lăm!

- Chỉ sợ em tốn cơm thôi.

Hôm nay lần đầu tiên tôi thấy kỹ nàng. Mái tóc chưa chải và rối bù làm tôi có cảm giác nàng hiền hơn. Bộ đồ ngủ làm rõ những đường nét quyến rũ của nàng. Có lẽ truyện ngắn tiếp theo tôi sẽ dành riêng tặng nàng. Nàng lại mời tôi rượu nho. Tôi đề nghị:

- Tôi sẽ chở em đi mua đồ nhé. Tôi mới lãnh nhuận bút, cũng được khá.

- Ok, tôi cũng muốn đi đâu đó.

Tôi và nàng cùng đi ra phố. Nàng toàn mua những thứ dành cho tôi: ly uống rượu, dao cạo râu, bình đun nướng, đồ ăn khô, sữa tươi, trứng gà và nàng chỉ mua cho nàng rượu nho để tối nay chúng tôi cùng nhau. Nàng còn hướng dẫn tôi cả lịch trình và trường hợp sử dụng từng món. Nàng bảo hình như dạo này trông tôi gầy đi thì phải. Tôi cười, có lẽ đó là xu hướng chung của những tên nhà văn đang yêu.

Sau đó nàng thả tôi ở nhà và chạy đi đâu đó cả ngày. Trước khi nàng đi, tôi làm bộ giận dỗi. Căn phòng rộng thênh thang, tôi nằm gác chân trên salon và xem tivi. Cả đời, chưa bao giờ tôi có cảm giác sung sướng như vậy. Có lẽ khi thuộc về nàng, tôi sẽ sống cuộc đời như vầy. Trong đầu tôi bắt đầu ngổn ngang những ý nghĩ rất người.

Nàng về và đem theo ý nghĩ một buổi tối lãng mạn. Nàng tự tay nướng thịt, bánh mì, làm nước xốt và xào mì. Tiếng băm cà chua của nàng làm tôi cảm giác như âm thanh của một gia đình hạnh phúc. Tôi giúp nàng gọt táo, dưa hấu, rót rượu nho và sau cùng cả hai cùng bày ra. Tôi và nàng ngồi đối diện nhau và cùng ăn hết thức ăn trên bàn. Nàng trêu:

- Sao anh ăn nhiều vẫn gầy gò thế.

- Đã nói rồi, nhà văn đã gầy, thêm lo yêu nữa sao mà mập cho nổi.

Ăn xong, tôi giúp nàng rửa mớ chén bát ngổn ngang. Nước từ trong vòi chảy ra mát lạnh và vang động cả nhà bếp. Bất ngờ nàng vòng tay ngang bụng tôi, ngả đầu vào lưng tôi:

- Anh và tôi cưới nhau đi - giọng nàng nhẹ như hơi thở.

- Ừ, có muốn cưới thì cũng rửa chén xong cái đã - tôi quay lưng cười với nàng. Nàng níu tôi ra khỏi bồn rửa chén. Và như thế chúng tôi hôn nhau. Một nụ hôn kéo dài và ngọt ngào. Nàng bắt đầu cởi nút áo sơmi của tôi. Nàng áp mặt vào lồng ngực nóng hổi của tôi.

- Em có sợ không? - tôi hỏi nàng.

- Không, vì đây không phải lần đầu tiên của tôi.

Tôi rời khỏi nàng.

Tôi và nàng tan vỡ...

Tác giả: Trần Minh Hợp

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc


Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây