Nhưng em không là hoa hậu, cũng chẳng là người mẫu. Em là cô bé sống trong trại trẻ mồ côi. Và bây giờ em trở thành cô giáo, nhưng vẫn là một cô gái mồ côi. Như các mẹ các dì trong trại trẻ, Phượng trở thành nàng tiên trong lòng của bọn trẻ mồ côi. Phượng chăm sóc bọn trẻ với tình yêu được truyền từ hơi ấm bàn tay của các mẹ các dì đã từng chăm sóc em trước đây.
Bọn trẻ rất thích Phượng vì Phượng đẹp chẳng khác gì cô tiên trong các truyện cổ tích mà chúng được nghe kể. Bọn trẻ cứ bu quanh lấy Phượng mặc cho tuổi đời của em ngấp nghé ngưỡng theo chồng.
Hòa cao một mét hai mươi tư, gương mặt điển trai và có giọng hát làm say đắm lòng người. Với chiều cao ấy ở cái tuổi hết khả năng phát triển, Hòa thường bị bọn trẻ trong trại mồ côi gọi bằng biệt danh "anh lùn". Nhưng bọn trẻ cũng rất khoái anh lùn vì anh nói chuyện hút lắm, lại hát hay nữa.
Chỉ tiếc là Hòa lùn quá, nếu không anh có thể trở thành một ca sĩ đầy triển vọng. Bằng chứng là tất cả mọi người trong trại trẻ này ai cũng là người hâm mộ của anh lùn cả. Thậm chí nhiều lần tổ chức các buổi giao lưu ngoài xã hội, anh lên hát và được mọi người ủng hộ quá trời. Nhưng điều đó không xóa tan được nỗi mặc cảm về chiều cao khiêm tốn của Hòa bởi vì Phượng có chiều cao quá trội.
Phượng và Hòa là cặp bài trùng số một ở trại trẻ mồ côi. Phượng lúc nào cũng lẽo đẽo theo anh Hòa, khi còn bé và đến tận bây giờ vẫn thế. Có bất kỳ chuyện gì Phượng cũng tìm tới Hòa, riết rồi thành thói quen. Em và Hòa sóng đôi bên nhau khiến bọn trẻ mồ côi trong trại chọc hoài. Anh lùn dù có rướn người cỡ nào thì cũng không thể làm cho Phượng đứng thẳng người mà trò chuyện. Tự dưng đi bên cạnh Hòa, em lại đánh mất dáng người tuyệt chuẩn của một cô gái, em cứ khom khom lưng như một bà còng. Bọn trẻ nhìn thấy, chúng cứ cười và lầm rầm bàn tán với nhau làm nhiều lần anh lùn đỏ mặt và cố tình đứng xa Phượng ra.
Trẻ con mà, chúng thật tình có sao nói vậy, chúng đâu có nghĩ rằng lời nói vô tình của chúng khiến người trong cuộc đau lòng cỡ nào. Lắm khi cái hình ảnh lạ ấy làm chúng thích thú và nói mãi không thôi. Chỉ có Hòa là xấu hổ và đột nhiên Phượng trở nên ngượng ngùng.
oOo
Thời gian gần đây, có một người đàn ông lạ thường xuất hiện ở trại trẻ mồ côi. Người đàn ông đến và mang quà cho bọn trẻ. Bọn trẻ cũng quyến luyến người đàn ông ấy lắm vì anh ta tốt bụng và hòa đồng với chúng. Anh không xem chúng là những đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi, mà đối xử với chúng như những đứa em mình. Chúng quen dần với sự xuất hiện của người đàn ông đi chiếc xe phân khối lớn màu đen. Và chiếc xe thường dựng bên gốc cây si già ngay đầu cổng trại trẻ. Các mẹ các dì cũng quý mến anh ta như lòng biết ơn đến một vị mạnh thường quân tốt bụng.
Phượng thường là người đứng ra tiếp vị khách lạ. Họ nói chuyện với nhau có vẻ hợp gu nên cứ cười suốt. Bọn trẻ bu quanh lấy họ và xì xầm nhỏ to. Hòa thấy sự xuất hiện đều đặn và bất thường của người đàn ông lạ mặt nên cũng ý tứ lánh mặt. Hòa biết người đàn ông đó qua một lần trại trẻ giao lưu với các đơn vị báo chí. Và trong buổi giao lưu ấy, trại trẻ mồ côi anh đang sống nhận được một món tiền khá lớn từ người đàn ông. Các mẹ các dì dùng số tiền ấy để sửa lại gian nhà bếp phía sau trại trẻ.
Hôm nay người đàn ông lại đến. Ông mang cho lũ trẻ những suất gà rán đắt tiền. Bọn trẻ vây quanh các mẹ các dì chia phần ăn. Phượng ngồi tiếp khách. Hòa nghe lõm bõm câu chuyện của họ. Chuyện về cuộc sống trong nội thành với những điều thú vị mới mẻ. Phượng cứ mắt tròn mắt dẹt nghe người đàn ông nói hết chuyện này đến chuyện khác. Có lẽ tất cả những thứ ấy đều lạ lẫm với một cô gái lớn lên trong trại trẻ vùng ngoại thành. Ngay cả Hòa, anh cũng chẳng biết gì nhiều về cuộc sống bên ngoài. Mặc dù đôi lần anh có ý định bỏ trại ra sống cuộc đời bên ngoài nhưng anh không làm được.
Trại trẻ có nhiều người cần đến anh và anh cũng cần đến nụ cười và tình thương yêu của những người trong trại trẻ. Có bao nhiêu người đã lớn lên từ nơi này và họ đã ra đi tìm cuộc sống mới cho riêng mình. Ít có người quay trở về thăm và thậm chí có người còn chối bỏ cái nơi đã ôm ấp nuôi dưỡng họ trưởng thành bởi một điều đơn giản đây là một trại trẻ mồ côi. Trại trẻ của những người không gia đình và bị gia đình vứt bỏ. Cái quá khứ không có gì tốt đẹp ấy khiến chẳng ai muốn giữ lại trong cuộc sống thực tại của mình. Hòa không muốn mình lại trở thành một người trong số họ nên anh quyết định sống cùng với những đứa trẻ có hoàn cảnh giống như anh.
Phượng vẫn đang say sưa nghe người đàn ông kể chuyện, trong khi Hòa lại ngổn ngang với bao nhiêu suy nghĩ. Phải chăng nếu anh được biết nhiều hơn về cuộc sống bên ngoài và kể cho Phượng nghe tất tần tật thì em sẽ không bị hút hồn bởi gã đàn ông lạ mặt ấy. Hòa chán nản rời khỏi trại trẻ và đi về phía đồi cỏ. Đồi cỏ, bao nhiêu lần anh tự nghĩ nếu anh vượt qua khỏi đồi cỏ và đi mải miết về phía trước, anh sẽ hòa nhập vào cuộc sống cộng đồng với sự nhộn nhịp phồn hoa và những điều mới mẻ mà Phượng vẫn thường thòm thèm muốn khám phá.
Anh sẽ đi tìm những điều ấy và mang về cho Phượng. Hoặc là sẽ cùng Phượng sóng đôi vượt qua khỏi đồi cỏ và đi tìm. Nhưng chưa một lần nào anh đủ can đảm bỏ đi hay nói ra suy nghĩ của mình để đề nghị Phượng cùng đi. Những thứ quen thuộc ở trại trẻ làm anh quyến luyến. Và chắc chắn Phượng cũng thế. Phượng đa sầu đa cảm hơn anh.
Ánh nắng của trời chiều rọi thẳng vào mắt Hòa làm anh nhíu mày. Anh nhắm mắt lại để trốn cái ánh nắng đỏ ngòm đang từ từ hạ xuống đồi cỏ. Trong đầu anh miên man về hình ảnh của các mẹ các dì cùng lũ em háu ăn ở trại trẻ. Và anh bị choáng ngợp bởi hình ảnh của Phượng.
Em có đôi mắt to và đen. Có lẽ mặt em hơi gầy nên đôi mắt em trở nên to hơn và là điểm nhấn của toàn khuôn mặt. Đôi mắt ấy thường hay mở to ngạc nhiên vì những điều rất đỗi tầm thường. Như khi còn bé, em thường ngạc nhiên vì anh có thể leo thoăn thoắt và ngồi vắt vẻo trên chạc ba cây si ở đầu cổng trại trẻ. Như khi em nhận được món quà sinh nhật đầu tiên của Hòa vào năm mười tuổi. Vì đến khi hơn mười tuổi anh mới biết con người ta có một ngày để được sinh ra và nó trở thành ngày kỷ niệm, gọi là ngày "sinh nhật".
Ngày đó người ta cần tổ chức một bữa tiệc nhỏ để chúc mừng. Hay nói đúng ra là để cảm ơn những sinh linh ra đời và mang thêm một mầm xanh mới, một niềm vui, niềm hạnh phúc mới cho cuộc đời này. Tất cả những đứa trẻ đều sinh ra để làm thiên thần mà. Các mẹ các dì thường làm một bữa tiệc chung để chúc mừng tất cả các trẻ đang sống trong trại. Thế nên tất cả đều có cùng một ngày sinh như nhau, chỉ khác nhau ở năm sinh mà thôi. Sau này Hòa mới hiểu đó là ngày mà trại trẻ mồ côi được thành lập. Vì cách tính như vậy nên anh, Phượng và những đứa trẻ bây giờ đều có cùng ngày sinh.
Món quà sinh nhật mà anh và Phượng năm nào cũng được nhận từ các mẹ các dì là một bộ đồ mới. Riêng anh và Phượng còn có thêm món quà bí mật nữa mà chỉ riêng hai người mới biết. Hòa bật cười, nhớ lại đôi mắt ngạc nhiên tột độ của Phượng khi năm ngoái em nhận được quà sinh nhật là cặp búp bê trai gái bằng người cỏ mà anh tết từ thân cỏ tranh khô. Phượng đột nhiên xuất hiện, em thỏ thẻ:
- Anh nghĩ gì mà cười một mình thế?
Hòa giật nảy mình, lúng túng nhìn em, lúng búng trả lời không có gì. Phượng mỉm cười.
- Anh có chuyện vui mà giấu em nha.
Hòa lại lắp bắp. Phượng cười thật tươi.
- Mặt trời đỏ hay mặt anh đỏ vậy cà? Chắc là mặt trời làm cho mặt anh đỏ nhỉ?
Hòa tính phân bua nhưng Phượng đã ngồi bệt xuống cỏ, em hào hứng:
- Em có chuyện vui nè. Ngày mai em sẽ vào nội thành một chuyến.
- Sao cơ?
- Ừ, anh Hùng sẽ đưa em đi thăm nội thành.
- Nhưng ngày mai...
Hòa khựng lại vì nhìn thấy đôi mắt Phượng đang mở rất to. Có lẽ không phải vì em ngạc nhiên mà vì em đang rất vui về cái dự định ngày mai đó.
- Em sẽ có quà cho anh.
oOo
Sinh nhật ở trại trẻ mồ côi năm nay buồn khủng khiếp. Chắc là buồn với riêng mỗi mình Hòa mà thôi. Mấy đứa em của anh chúng đang rất háo hức. Háo hức vì được ăn ngon và vì có những bộ quần áo mới toanh. Chúng đề nghị anh hát. Anh ôm đàn mà chẳng nghĩ ra một bài hát nào thật vui để làm cho bữa tiệc sinh nhật tập thể thêm nhộn nhịp. Thế là có mỗi bài Happy Birthday anh cứ tua đi tua lại liên tục đến nhàm chán.
Bọn trẻ thấy anh lùn chẳng còn sức thu hút gì nữa cả nên cũng không quan tâm đến anh, không mè nheo anh hát bài này bài khác. Chúng sum suê áo mới và luôn miệng nhắc cô tiên vắng mặt của chúng. Lòng anh càng buồn hơn. Mới sớm nay, Phượng vẫy chào anh và leo lên chiếc xe phân khối lớn màu đen đi vào nội thành. Đến giờ trời đã tối mà vẫn chưa thấy Phượng trở về. Một nỗi lo vô hình len lỏi trong lòng anh.
Anh rời tiệc, không còn tâm trạng vui cùng đám em và các mẹ các dì. Anh đi về phía đồi cỏ. Đêm có trăng nhưng ánh sáng không đủ để làm sáng cả vùng đồi. Tất cả đều mơ màng trong ánh trăng nhừa nhựa vàng. Anh ôm đàn và trở về đúng với tâm trạng của mình, hát những bài nhạc tình buồn đến não lòng. Mỗi nốt nhạc gảy lên là mỗi lần ruột gan anh bị xáo trộn. Nếu Phượng đi và không về thì phải chăng anh cũng nên bỏ nơi này để ra đi?
Cuộc sống bên ngoài có nhiều mãnh lực hấp dẫn được trí tò mò của những cô gái như Phượng nên e rằng việc em chối bỏ nơi này có thể xảy ra lắm. Nhiều người đã từng như thế, một đi không trở lại. Nếu là anh, chắc là anh cũng không kìm lòng nổi. Chẳng phải bao lần anh đã muốn như thế rồi sao? Khi mà anh đi hát giao lưu trong nội thành và được rất nhiều người ủng hộ, anh đã từng nghĩ đến chuyện mình sẽ hòa nhập vào cuộc sống nội thành nhưng vì Phượng, anh không đành lòng. Mà bây giờ, nếu Phượng đi rồi thì anh còn ở lại làm gì. Hòa lại tự trách mình.
Nếu Phượng đi thật thì anh đúng là kẻ khờ. Lẽ ra anh phải là người nên bỏ đi trước Phượng mới phải. Anh kết thúc một bài hát nữa và cười chua xót. Tại sao anh toàn nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng xấu cơ chứ. Biết đâu chừng Phượng đang chờ anh bên gốc cây si ở trại trẻ. Có lẽ vì đôi mắt và nụ cười rạng rỡ của Phượng khi ngồi sau tay lái người đàn ông sáng nay làm anh thấy mọi thứ trở nên mông lung và u ám. Anh hát mà như gào lên.
Phượng lại đột ngột xuất hiện. Em trêu Hòa:
- Anh hát nhạc trữ tình hay nhạc rock thế?
Hòa ngẩn người, quay lại nhìn Phượng. Dù anh có ngạc nhiên thế nào thì mắt anh cũng không thể to bằng mắt Phượng, khuôn mặt anh giãn ra.
- Anh đang chờ em à?
Phượng ngồi xuống bên cạnh anh. Hòa gật đầu nhanh lẹ. Em cười tít mắt.
- Biết ngay mà. Chờ quà của em phải không?
Hòa nhăn mặt:
- Anh có phải con nít đâu.
- Không con nít nhưng năm nào cũng thế mà. Nhưng em rất bực, anh giận em hay sao mà năm nay anh không có quà cho em?
Hòa ôm chặt cây đàn vào lòng mình. Ú ớ không nói được. Phượng tỏ vẻ giận dỗi:
- Về đến nơi là em lại chỗ cây si kiếm quà trước tiên nhưng trong hốc cây chẳng có gì cả. Anh giận em vì em đi vào nội thành nên không tặng quà cho em chứ gì? Anh ích kỷ thế?
- Không phải...
- Chứ sao? Năm nào cũng thế mà năm nay...
- Vẫn có quà cho em nhưng anh chưa kịp bỏ vào.
Phượng mở mắt thật to, thôi cái nét hờn giận trên gương mặt gầy.
- Chưa kịp bỏ vào. Ừm... vậy bao giờ em mới được nhận quà?
Hòa vội vàng nắm lấy tay Phượng. Anh đứng dậy và kéo Phượng đi.
- Đi đâu vậy?
- Lấy quà cho em.
Hòa và Phượng lại sóng đôi trên đồi cỏ, dưới ánh trăng đi về phía trại trẻ. Một bóng cao tóc dài bay trong gió, một bóng bé vác cây đàn che gần khuất người. Cả hai đều im lặng. Anh im lặng vì không biết phải nói gì, anh đang rất vui vì Phượng đã trở về. Phượng im lặng, chẳng vội vàng gì trong lúc này cả. Em sẽ kể cho anh nghe về chuyến đi nội thành vào ngày mai, khi mà anh nhận được món quà sinh nhật em đã cất công chọn cả nửa ngày trời.
Góc cây si vẫn đứng đó. Cái chạc ba cây ngày xưa cao với thân hình trẻ con của Hòa, bây giờ thì với chiều cao một mét hai mươi tư của anh, nó vẫn cao như thế. Hòa nhanh nhẹn leo lên ngồi vắt vẻo trên chạc ba. Anh ôm đàn và bắt đầu hát: "Cuối trời mây trắng bay. Lá vàng thưa thớt quá. Mùa thu ra biển cả. Theo dòng nước mênh mông... Chỉ còn anh và em, cùng tình yêu ở lại...". Phượng tròn mắt. Hòa hát xong, cười với em:
- Quà sinh nhật của em đấy.
Em mở mắt thật to ngạc nhiên. Em thấy kỳ lạ vì quà của em năm nay không phải thò tay vào hốc cây si để lấy như mọi năm. Em ngước mặt nhìn Hòa trong khi anh nói thật vội:
- Em đồng ý món quà này không?
Phượng cúi đầu, hai tay em day day vào nhau. Anh nhìn Phượng, lại lúng búng và nói với giọng đầy mặc cảm tủi thân:
- Anh chỉ sợ em chê mình khập khiễng quá.
Phượng lại ngước nhìn anh, em xua tay:
- Không, không phải...
Hòa nhảy khỏi chạc ba cây xuống đất. Anh nhón người thò tay vào gốc cây si. Một hộp quà màu lam được gói và đính nơ vàng tuyệt đẹp. Anh cười, tỏ vẻ như mình đã quên khuấy đi chuyện vừa tỏ tình ban nãy. Anh reo vui như một đứa con nít:
- Có rồi, cảm ơn em nhé.
Phượng mỉm cười, hai gò má đỏ lựng. Anh lại nắm lấy tay Phượng, giục:
- Đi ngủ thôi chứ, không các mẹ trông thấy thì phiền.
Nhưng vừa quay mặt về phía cổng trại trẻ đã trông thấy các mẹ các dì và một vài đứa em đứng chăm chú nhìn họ. Phượng líu ríu, Hòa lạnh toát người, thả vội tay em ra. Một thằng em than:
- Anh chơi đàn làm tụi em thức đó.
Một mẹ cười hiền:
- Quà sinh nhật gì mà to dữ vậy. Cả một con người chứ ít gì. May là hốc cây không nhét được người, nhét được thì anh cũng chui vào đấy nhỉ?
Hòa đỏ mặt, trời đêm chỉ có ánh trăng, không có ánh mặt trời nên chắc là lúc này mặt anh là đỏ tự nhiên. Một dì bảo:
- Thôi, vào ngủ đi cho mấy em nó ngủ.
Phượng nhanh chân bước lên trước. Khi mọi người đã quay lưng hết, em lùi lại phía sau, khom khom lưng cúi xuống, em đặt tay lên ngực, nơi trái tim ngự trị, nói nhỏ vào tai Hòa:
- Chiều cao thì có thể khập khiễng nhưng cái này thì không.
Tác giả: Lê Liên
Nguồn tin: Áo Trắng
Ý kiến bạn đọc