Có thể sáng thứ bảy này anh sẽ đáp chuyến bay sớm nhất ra Hà Nội để gặp cô bé mà anh mến, cho dù anh chưa từng gặp mặt hay nghe thấy giọng nói của cô gái ấy.
Ba tháng trước, lúc 2 giờ sáng, khi Minh đang vùi mình trong giấc ngủ thì tiếng chuông tin nhắn vang lên, kéo anh tỉnh giấc. Còn ngái ngủ, Minh chập chờn mở tin nhắn bất lịch sự kia, nhưng chưa đọc thì cơn buồn ngủ lại nhấn chìm anh trong mộng mị. Minh buông thõng tay, đánh rơi chiếc điện thoại xuống sàn, màn hình vẫn sáng choang hiển thị nội dung tin nhắn:
"Mẹ à... Con gái của mẹ sẽ sang Úc một mình, rồi mẹ con mình sẽ gặp nhau sớm thôi. Khi đó, mẹ sẽ đáp lại lời chào của con chứ?! Hy vọng, mẹ sẽ nhìn thấy con như con luôn nhìn thấy mẹ. Con yêu mẹ... luôn là thế! Chúc mẹ ngủ ngon!".
Ngoạm ổ bánh mì khô cứng trong miệng, Minh đọc đi đọc lại tin nhắn khó hiểu kia. Minh đoán tin nhắn được một cô gái gửi cho người mẹ đang công tác xa nhà. Nhưng cô bé nhấn nhầm một con số nào đó và thay vì gửi cho mẹ thì tin nhắn lại đến với Minh. Anh bấm gọi dãy số lạ, định bụng sẽ "nhắc nhở" cô gái vì sự nhầm lẫn này. Nhưng tiếng ò e vang lên báo hiệu đầu bên kia đã khóa máy. Cả ngày hôm ấy Minh cố gắng liên lạc với cô gái ấy nhưng dường như chuyện tốt anh muốn làm vẫn chưa có cơ hội được thực hiện.
Bẵng đi một thời gian, khoảng độ một tuần hơn. Trong khi Minh đang loay hoay sửa ổ đĩa laptop thì anh nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ. Minh cười một mình và lẩm bẩm với chiếc điện thoại đang rung từng hồi trên nệm:
"Mẹ đã không nhìn con dù chỉ một lần. Con rất buồn, nhưng... không sao đâu mẹ à. Con hiểu mà, có quá nhiều người ở đó. Lần sau, mẹ sẽ nhìn con chứ?! Hôm nay mẹ rất tuyệt vời! Mẹ cười nhiều và giọng nói thì ấm áp vô cùng. Con muốn ở lại với mẹ đến phút cuối nhưng thật tệ, con đã ngất vì cơn đau! Bố đã hẹn bác sĩ ngày mai. Hy vọng không có chuyện gì mẹ nhỉ? Chúc mẹ ngủ ngon!".
Minh quăng chiếc điện thoại trở lại nệm. Anh luôn nghĩ đó chỉ là một tin nhắn bình thường giữa hai mẹ con. Nhưng càng đọc, anh càng cảm thấy nội dung chẳng ăn nhập gì với suy đoán của anh. Dường như chủ nhân những tin nhắn ấy không quan tâm mấy tới đích đến của chúng. Những dòng tin nhắn kỳ lạ của một cô gái cũng kỳ lạ không kém cứ luẩn quẩn trong đầu anh. Anh nằm dài trên cái nệm êm ái, miên man những suy nghĩ về cô gái xa lạ.
Minh mơ hồ tưởng tượng ra khuôn mặt, hình dáng của cô gái. Anh sắp xếp từng ý trong mỗi tin nhắn, cố gắng tạo dựng nên một câu chuyện logic. Không dễ dàng để hiểu hết câu chuyện chỉ với loanh quanh vài trăm ký tự, nhưng không hề khó để anh nhận thấy mối quan hệ giữa mẹ con họ không bình thường cho lắm. Thật ra những tin nhắn cũng không làm phiền anh là mấy. Anh vừa mới chia tay người yêu. Khi mà nỗi cô đơn và buồn bã vẫn chưa nguôi ngoai thì những tin nhắn bí ẩn kiểu này như một liều thuốc kích thích tính tò mò vốn sẵn có trong anh.
Dù sao như thế vẫn tốt hơn là bỏ mặc anh gặm nhấm cảm giác thất tình trong sầu não. Anh thích thú chờ đợi những tin nhắn đến vào lúc nửa đêm như một thói quen, như thể nó luôn được gửi đến cho anh từ trước đến nay. Anh cũng thôi cố gắng liên lạc "nhắc nhở" bởi anh tò mò câu chuyện sẽ kết thúc như thế nào. Và trước khi đi đến màn cuối, anh vẫn chưa muốn lên tiếng. Anh thiếp đi, mang theo cả những tin nhắn vào giấc mơ của mình. Sáng mai, như thường lệ, anh sẽ được đánh thức bởi tiếng kẻng leng keng của xe gom rác ở đầu hẻm.
Khoảng ba ngày sau, khi đang ở nơi làm việc - công ty xây dựng của bố anh - Minh ngạc nhiên nhận ra số điện thoại ấy gửi tin nhắn vào ban ngày. Linh tính mách bảo anh là đã có chuyện gì đó xảy ra với cô bạn chưa quen biết:
"Con đã nhận được kết quả xét nghiệm rồi mẹ à. Rất nhiều người đã chết vì căn bệnh này, con cũng thế thôi phải không mẹ? Thật kỳ lạ, con đã không khóc cho đến lúc này. Con đang đứng trên sân thượng, chỉ một mình thôi mẹ à... Mẹ sẽ đến ôm con như trong giấc mơ chứ?".
Minh đọc đi đọc lại tin nhắn, từng con chữ như nuốt lấy anh. Những ngày qua, anh như một kẻ điên. Anh thức đến 2 giờ sáng để chờ tin nhắn từ một số điện thoại lạ hoắc. Anh như sống với từng câu chuyện nhỏ mà cô gái thủ thỉ qua từng tin nhắn hằng đêm. Minh nhìn ra ô cửa kính đã lấm tấm những hạt mưa li ti. Anh quyết định trả lời tin nhắn, anh muốn an ủi hay ít nhất là để cô gái không cảm thấy cô độc trong những lúc thế này.
"Chào bạn! Trời đang mưa và tôi lo lắng bạn có quên mang theo dù không? Tôi nghĩ với thời tiết thế này thì ở trong nhà sẽ tốt hơn là đứng trên sân thượng đấy. Tôi tin, bạn sẽ không nói cho tôi biết bạn bị bệnh gì. Nhưng bạn đừng bỏ cuộc nhé, hãy mạnh mẽ đá bay hòn đá đáng ghét cản trở bạn và thẳng bước tiến lên thay vì để nó làm bạn vấp ngã. Tôi không biết bạn là ai nhưng tôi hi vọng chúng ta có thể trở thành bạn của nhau. Trả lời tin nhắn của tôi nhé!".
Minh hồi hộp nhấn phím send. Anh cầm luôn chiếc điện thoại trên tay như sợ sẽ để lỡ mất một giây phút nào đó với cô bạn mới quen. Minh nhâm nhi cốc cà phê đen đang tỏa mùi thơm ngào ngạt đến khó cưỡng. Chợt, chiếc điện thoại trong tay rung lên làm anh giật nảy mình, suýt chút nữa thì đánh rơi cốc cà phê. Anh hồi hộp mở tin nhắn, cảm giác như một anh chàng mới lớn đang lóng ngóng xin cô bé mà cậu ta thích một cuộc hẹn:
"Chào bạn! Tôi thật sự xin lỗi vì làm phiền bạn nhiều đến thế! Tôi đã từng thử gọi vào số máy này nhiều lần nhưng không được, tôi nghĩ không có ai sử dụng nó. Nói thật, tôi đã bịa ra số điện thoại này. Nó được ghép từ ngày sinh của tôi và mẹ. Rất cảm ơn vì bạn đã an ủi tôi. Tôi rất vui vì có thêm được một người bạn nữa!".
"À, trước đây điện thoại của tôi bị hỏng, có lẽ bạn đã gọi vào khoảng thời gian đó. Bạn đừng ngại, nếu gặp khó khăn gì thì cứ chia sẻ với tôi nhé! Thật ra tôi là một người bạn đáng tin cậy lắm đó! Chỗ bạn đứng có mưa không, nếu có thì mau vào nhà đi nhé!".
Cô bạn nhỏ hơn Minh ba tuổi, là sinh viên năm thứ ba của một trường đại học tại Hà Nội. Dường như cả hai người đều không có ý định hỏi tên nhau. Cách xưng hô "anh - bé” vừa xa vừa gần có vẻ như thú vị hơn so với một cái tên cụ thể nào đấy. Phải khéo léo lắm Minh mới hiểu ra câu chuyện tưởng chừng vô cùng kỳ lạ của cô bé. Bố mẹ chia tay khi em mới lên ba tuổi. Chừng ấy thời gian trôi qua có thể xóa mờ hình ảnh người mẹ thuở nào trong tiềm thức của đứa trẻ lên ba, nhưng trái tim của đứa con thì vẫn luôn yêu quý và hướng về với mẹ. Hóa ra lần cô bé đi Úc một mình là để được ngồi ở hàng ghế khán giả của bà.
Mẹ cô bé là một ca sĩ hải ngoại tại Úc. Anh đoán cô bé đã khóc. Và có thể nước mắt đã làm cô bé không nhận ra khoảnh khắc ánh mắt hai mẹ con họ chạm nhau. Sự bù đắp tình cảm của cha dành cho đứa con thiếu vắng bóng dáng người mẹ dường như chưa bao giờ là đủ. Bởi có những thứ tình cảm im lặng sống đến nỗi ta ngỡ nó đã chết khô, chết héo. Nhưng thật ra nó vẫn luôn cháy âm ỉ trong tim ta. Nó không thiêu chết ta mà chỉ đơn giản là khiến ta nhớ thương một ai đó, dù bao nhiêu thời gian trôi qua đi chăng nữa.
Một cách tự nhiên nhất, những tin nhắn như trở thành tiếng nói chuyện qua lại giữa hai con người. Minh đã thôi không còn bị đánh thức bởi tiếng chuông tin nhắn lúc nửa đêm. Anh giục cô bé đi ngủ sớm sau khi đã trò chuyện cùng nhau cả tiếng đồng hồ bằng những con chữ. Minh cũng không quên nhắc nhở cô bạn nhỏ uống thuốc và kiên trì tập luyện thể thao. Thật sự không quá chút nào khi nói Minh quan tâm và lo lắng cho cô bạn không biết tên như một người anh trai, dù họ chẳng cùng chung máu mủ.
Hai tháng trôi qua với biết bao nỗ lực và tin tưởng. Để rồi đến một ngày, khi nền trời trong mắt Minh xanh biếc một màu thăm thẳm và dịu dàng như báo hiệu mọi chuyện tốt đẹp trên thế giới này chỉ có thể xảy ra vào đúng hôm nay. Anh đặt bút xuống bàn, đôi tai lơ đễnh lắng nghe một vị nào đó đang say sưa với bài báo cáo dài đằng đẵng. Dưới gầm bàn, từ màn hình điện thoại phản chiếu thứ ánh sáng nhờ nhờ lên gương mặt Minh. Anh nhíu đôi mày, cặp mắt nheo nheo đọc đi đọc lại tin nhắn vừa nhận. Như một kẻ phát điên, Minh nhảy cẫng lên vui sướng giữa phòng họp im ắng.
Sau khi nhận được cái lườm nghiêm nghị của bố, Minh xin phép ra ngoài. Anh nhảy chân sáo xuống cầu thang, lòng khấp khởi như chính mình mới là người được sống. Tin nhắn thông báo rằng căn bệnh mà cô bé đang mắc không đe dọa đến tính mạng nếu biết cách ăn uống, luyện tập khoa học. Anh nhấn nút gọi cho cô bé nhưng lại thôi, anh bỏ điện thoại vào túi quần. Minh tủm tỉm cười vì nhớ đến giao kèo giữa hai người (hay nói chính xác hơn là yêu sách của cô bé), rằng hai người sẽ chỉ nhắn tin mà không được gọi cho nhau.
Đã hơn ba tháng kể từ ngày Minh nhận được tin nhắn kỳ lạ ấy, bây giờ thì anh đã lưu số máy của cô bé bằng một cái tên ngồ ngộ anh tự nghĩ ra: "Bé kỳ kỳ”. Tình cảm giữa hai con người chưa bao giờ gặp mặt nhau như một mầm cây. Nó lặng lẽ lớn lên từng ngày từng giờ, không ồn ã gấp gáp như nhịp sống ngoài kia. Cho đến một ngày, khi họ nhận ra rằng dường như những tin nhắn đã hoàn thành xong sứ mệnh của nó. Minh quyết định nhắn một cái tin khác lạ nhất từ trước đến nay:
"Mình gặp nhau nha bé?! Sáng thứ bảy, khi anh bay ra Hà Nội, em sẽ đón anh chứ? Chúng ta chỉ cách nhau hai giờ bay thôi mà, phải không em?".
Cô bé nhoẻn miệng cười với những dòng tin nhắn vừa nhận được từ số điện thoại nhấp nháy trên màn hình:
"Vâng, chỉ cách nhau hai giờ bay...".
Ở sân bay sáng thứ bảy hôm đó, họ nhận ra nhau như một phép mầu nhiệm. Nền trời xanh biếc và trong veo không một gợn mây như những ánh mắt đang hấp háy cười. Thật ra phép mầu luôn hiện hữu trong cuộc sống của mỗi người theo cách này hay cách khác, quan trọng là ta có biết chờ đợi nó hay không mà thôi.
Tác giả: Văn Thị Khánh Nhi
Nguồn tin: Áo Trắng
Ý kiến bạn đọc