Bên ngoài tuyết rơi đầy, rét cắt da nhưng bên trong không khí lại ấm rực lên không phải chỉ vì chiếc lò sưởi mở hết công suất mà còn vì tình cảm bạn bè nồng ấm, cái “friendliness” dễ tìm thấy ở những lưu học sinh xa xứ bất kể rào cản dân tộc, ngôn ngữ.
Anh đến lúc mọi người đang nâng ly chúc mừng. Tiếng cụng ly cũng là lời đón chào anh, một thành viên mới của nhóm.
Và anh là người đầu tiên được vinh dự bước lên chiếc bục trang trọng, nơi cây thông rạng rỡ đang ngự trị, chọn lấy một gói quà và mở ra trong tiếng vỗ tay rào rào của mọi người.
Một que kẹo, vài thanh sôcôla, mấy viên bòn bon đủ màu sắc nằm gọn trong tay anh gi?a tiếng reo hò. Anh nâng bàn tay, hôn lên từng viên kẹo, cảm ơn bạn bè đã cho anh gặp lại niềm vui thơ dại. Miệng anh cười nhưng sau đôi tròng kính là những giọt nước mắt nhạt nhòa... Anh như thấy mồn một trước mắt hình ảnh cậu bé ốm yếu, gầy gò ngày nào luôn quấn quít bên người mẹ trẻ.
“Con ngoan, ráng ăn cơm nhiều, ngày Giáng sinh ông già Noel sẽ đến tặng quà”. “Chừng nào ông già Noel đến hở mẹ?”. “Vào lúc nửa đêm con à”. Chiều tan học, không thấy mẹ đến đón như thường lệ, cậu bé hỏi: “Mẹ đâu, cha?”. “Mẹ ở nhà có việc”. Ba năm mẫu giáo, trừ những khi phải đi công tác xa, chưa bao giờ mẹ không đón cậu. “Thôi về con, mẹ đợi ở nhà”.
Mẹ đang lục đục trong buồng vội vã ra đón cậu với nụ cười bối rối: “Con rửa tay, thay quần áo rồi ăn cơm sớm, nhớ hôm nay ngày gì không?”. “Ông già Noel có tới hông, mẹ?”. “Có chứ?”. Lúc mẹ ra sàn nước rửa chén, cậu lục tung tủ quần áo, tủ sách, tủ thức ăn tìm món quà Noel mà cậu biết là của mẹ dành cho cậu chứ chẳng có ông già Noel nào cả.
Không có gì. Cậu thất vọng quá, và giận nữa! Khi cha chở cậu và mẹ đi chơi Noel vòng vòng, cậu vòi vĩnh đòi mua nón ông già Noel, đòi ăn kem... Mẹ bảo: “Thôi về xem ông già Noel tới chưa”. Về nhà, dẫu biết không có gì cậu vẫn ngó dáo dác trên khung cửa sổ, đi tới lui tìm kiếm. Mẹ kín đáo dõi theo những bước chân cậu. “Tìm thấy chưa?”. “Không có đâu mẹ ạ?” - cậu nói, giọng như sắp khóc. “Tìm kỹ trên đầu giường xem”.
Cậu kêu a một tiếng rồi kéo tấm riđô: một chiếc vớ màu đỏ treo lủng lẳng trên chiếc móc căng màn, cậu run run mở sợi ruybăng, lôi ra một vốc nào kẹo que hình Tarzan, hình Tề Thiên, sôcôla, bòn bon vàng xanh đỏ tím... Cậu sung sướng nhảy cẫng lên (mẹ còn có vẻ vui mừng hơn cậu nữa), chạy ra sân khoe với thằng Tí: “Ông già Noel ghé nhà anh cho quà”.
“Ủa, sao ổng không cho quà Tí?”. Không biết trả lời thằng Tí như thế nào nhưng cậu cũng lờ mờ nhận ra rằng vì thằng Tí không có mẹ như cậu (mẹ nó đã bỏ nó lại cho cha từ hồi Tí còn bé xíu) nên nó không được quà Noel. Cậu thấy tội nghiệp thằng Tí nên đã chia cho nó nửa số quà...
Nhiều năm đã trôi qua, hôm nay, trong đêm Giáng sinh xa quê hương, hình bóng người mẹ dịu dàng, tươi trẻ ngày nào như hiện ra mồn một trước mắt anh. Anh chợt nhớ quay quắt ngôi nhà rộng giờ thui thủi bóng mẹ vào ra.
Nhớ đến xót xa ánh mắt rưng rưng dõi theo ngày anh đi, những lời dặn dò mà khi ấy anh cảm thấy hơi mắc cỡ trước bạn bè vì mình đã lớn. Rồi trong nỗi nhớ rơi nước mắt, anh sung sướng vì mình hãy còn có mẹ, vẫn còn được mẹ dõi theo từng bước thành bại vui buồn. Bởi vì như ai đó đã nói hộ: “Con dù lớn vẫn là con của mẹ, đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con...”.
Chuông nửa đêm đổ dồn, ngân nga... Mọi người trong phòng cúi đầu cầu nguyện. Những lời cầu nguyện đêm Giáng sinh xa nhà của anh là dành cho mẹ.
Tác giả: Thu Trang
Ý kiến bạn đọc