- Tặng VT -
Lần đầu tiên tôi gặp em là trong đám cưới chị của bạn tôi, nhà em và nhà ngoại bạn tôi khá gần nhau. Em thu hút tôi từ ngay ánh nhìn đầu tiên, bởi vì em đẹp, vẻ đẹp tự nhiên không điểm trang, tô chuốt, làm em nổi bật lên giữa những cô gái khác. Và cũng từ lần gặp đầu tiên đó, tôi quyết định sẽ thử sức chinh phục em.Ngay sau khi xin số điện thoại từ bạn tôi, ngày nào tôi và em cũng gởi những tin nhắn qua lại, dù chỉ là những tin nhắn xã giao, nhưng tôi hy vọng sẽ để lại trong em một thói quen, một hình dung về tôi.
Tôi lấy rất nhiều thông tin về em qua bạn tôi, dĩ nhiên, tôi biết tôi không phải là người duy nhất theo đuổi em. Tôi lại không có gì đặc biệt, và hầu như rất im lặng mỗi khi đi cùng em. Mặc dù bạn tôi đã tạo rất nhiều cơ hội cho tôi và em đi cùng nhau, nhưng tôi vẫn không biết mở lời thế nào.
Dần dần, tôi cảm thấy mệt mỏi muốn bỏ cuộc. Tôi nghĩ thật ra tôi theo đuổi em vì thích em, hay chỉ muốn chứng tỏ với bản thân là mình không bao giờ thất bại. Gần một tháng không liên lạc với em tôi chợt nhận ra, chính tôi mới là người cảm thấy quen thuộc khi có em. Tôi bắt đầu nhớ những tin nhắn, nhớ những lần gặp em, nhớ ánh mắt mỗi khi nhìn tôi, nhớ cái lần em vô tình ngả đầu vào vai tôi, nhớ mái tóc em bay bay vướng vào mặt tôi hay nhớ tới bàn tay của em tôi đã nắm giữ thật chặt khi em trượt chân… và, tôi lại nhấc điện thoại lên. Tôi lại nối liên lạc với em, những tin nhắn đi rồi về đều đặn, thắp lên trong tôi một niềm hy vọng mong manh.
Thời gian đó là những ngày giáp tết, cũng khá rảnh rỗi để lo chuyện riêng tư. Hôm ấy là ngày đưa ông Táo, buổi sáng tôi phụ giúp gia đình cúng đưa ông Táo về trời. Tối, tôi rủ em đi chợ tết, dĩ nhiên có bạn tôi và bạn em đi cùng. Tôi mừng rỡ như trẻ được quà khi em nhận lời. Cả ngày tôi nôn nao đến tối thật nhanh.
Nhà tôi và nhà em cách nhau gần 50km, khá xa, nhưng với tôi nó quá gần, dù trong những ngày ấy mật độ xe cộ rất đông nhưng tôi cũng cố gắng chạy thật nhanh cho kịp giờ. Cũng giống như kịch bản những lần trước, tôi lại không thể mở miệng nói lời nào, biết nói gì đây khi thứ duy nhất tôi muốn nói lại không thể nói ra là “tôi yêu em”!
Buổi đi chơi ấy thất bại hơn tôi tưởng, giống như cuộc dạo chơi của 3 người: bạn tôi, em và bạn em. Tôi như người thừa, như người ngoài cuộc nhìn vào cuộc vui. Bạn em dường như rất hợp tính em, hắn không đẹp trai nhưng ăn nói rất có duyên, biết cách làm cho em cười. Tôi chỉ có thể quan tâm em một cách thầm lặng, nhưng không thể bằng được hắn.
11 giờ, tôi bắt đầu từ nhà em về nhà tôi, tôi đâu biết rằng, đấy là lần cuối cùng tôi được đến nhà em. Chạy xe khoảng một tiếng, khi về đến nhà, tôi nhận được tin nhắn của thằng bạn “Tao báo mày một tin khá buồn, nó mới nhắn tin tao, thằng bạn hồi nãy của nó đã tỏ tình với nó rồi”. Tôi bấm máy một cách vô hồn “Vậy à, rồi nó có chấp nhận không?”. “Nó chưa chấp nhận, nhưng đồng ý cho thằng đó một cơ hội. Mày nên quên nó đi, thằng kia lớn lên với nó từ nhỏ, với lại lúc nãy đi chung mày cũng thấy rồi đó, cơ hội của mày bây giờ là con số 0”. “Ngủ ngon”. Tôi kết thúc, nhưng bạn tôi vẫn còn cố gắng thêm. “Nó nhờ tao nhắn với mày, đừng đi xuống nhà nó vậy nữa, mày đi khuya mà chạy nhanh quá nó rất lo”. Tôi không trả lời.
Tôi đã thất bại thật sao, ngay sau khi tôi xác định lại chính mình và hy vọng trở lại. Một cái gì đó thoáng qua trong lòng tôi nhưng để lại một vết thương khá sâu khiến tôi phải nhăn mặt. Đêm đó tôi thức trắng chỉ để không làm gì cả, chỉ đơn giản suy nghĩ về những gì đã qua, hình bóng em trong tôi chưa đủ sâu để gây nên đau khổ, nhưng cũng không phải quá cạn để có thể quên em ngay.
Một học kỳ sau, gần như tôi và em không liên lạc gì, tôi cũng cố quên đi một bóng hình đã xa. Gần tới ngày sinh nhật em, tôi chuẩn bị một món quà nhỏ, gởi bạn tôi đưa cho em. Tôi không biết mình làm vậy để làm gì, chỉ biết nên làm mà thôi.
Rồi bạn tôi lại hỏi tôi:
- Sao dạo này mày không liên lạc với nó nữa?
- Chính mày kêu tao quên nó mà, giờ sao lại kêu tao liên lạc.
- Tao quên báo với mày một tin, nó và thằng kia không tiến xa được. Nó đã chấm dứt cách đây 2 tuần rồi.
Tôi lại hy vọng. Tôi sẽ vì tôi mà cố gắng thêm một lần. Tôi lại nối lại liên lạc, như đã từng làm trước dây.
Vài ngày nữa nhà ngoại bạn tôi có đám giỗ, hy vọng sẽ có em, và tôi sẽ được gặp lại em, cũng gần nửa năm rồi. Nhưng, rốt cục em lại không tới vì nhà có việc. Tôi có nhắn tin cho em, em trả lời : “Tuần sau em nhập học nên phải chuẩn bị đồ đạc ngày mai lên Sài Gòn”. Chộp ngay cơ hội đó, tôi đề nghị: “Vậy để mai anh đưa em lên, em đi xe đò không quen, hay ói, đi xe máy đi đỡ hơn”. “Anh đang ở nhà mai phải đi ngược xuống nhà em rồi chở em lên SG nữa hả, phiền anh lắm, em đi xe đò được mà”. “Không sao đâu em, hiện anh cũng rảnh mà”. “Thôi, em tự đi được, ba em sợ làm phiền anh nên không cho em đi”. “Mai anh sẽ xuống nói với ba em”.
Hơn một tiếng sau tôi mới nhận được tin hồi âm: “Anh ơi, em biết anh rất tốt với em, nhưng hiện giờ em không thể đón nhận ai được, có những chuyện em không thể nói cùng ai, mong anh thông cảm…”. Tôi lại bấm máy một cách vô hồn. “Vậy anh không ép em nữa, cứ làm những gì em thấy thoải mái!”.
Một lần nữa cái cảm giác thất bại lại đến với tôi, tôi thở dài…
Gần nửa đêm, tôi nhắn cho em một tin, hy vọng còn sót lại trong em chút gì đó. “Anh biết những ngày qua anh có phiền đến em, có lẽ anh đã không hiểu cảm giác của em. Anh xin lỗi, mong em đừng trách anh, đừng để ý tới những gì đã qua và hãy coi anh là bạn”.
Tin báo cáo đã tới, nhưng một giờ, hai giờ, ba ngày, rồi một tuần cũng không thấy em trả lời. Ngày mai là ngày em nhập học, tôi nhắn cho em một tin nữa: “Mai em nhập học rồi, chúc em học tốt”.
Giống như tin trước đó, tin nhắn này cũng không có hồi âm. Tôi hiểu rằng, em không hồi âm là vì em không muốn tôi nhắn cho em nữa, em đã dứt khoát sớm vì sợ tôi sẽ lún sâu. Ừ, nếu em khống muốn tôi nhắn hay gọi nữa, tôi sẽ làm vậy. Một tháng sau, tôi xóa số của em trong danh bạ, xóa tất cả những gì liên quan đến em. Chỉ duy nhất hình ảnh của em tôi chưa thể làm mờ được. Tôi quyết tâm lần cuối, tôi phải quên em. Tôi đã thất bại, bị em đánh bại hoàn toàn. Tôi đã không thể có em, mãi mãi.
Thời gian cứ thế trôi qua. Một lần trên đường về, tôi bắt gặp hình dáng quen thuộc quá, tôi bất giác quên hết mọi thứ, đuổi theo bóng hình ấy, mong chỉ để thấy tận mắt người đó là ai. Tôi đi theo gần hai con phố trong lúc xe cộ rất đông đúc và khi tôi bắt kịp, người đó không phải em. Tôi tự cười mình, không hiểu tôi đang làm gì nữa.
Bạn tôi từng nói rằng: Không có gì lại không thể xảy ra trong giấc mơ. Tôi đã phản đối: Khi nằm mơ thì ta không thể biết ta đang nằm mơ. Và tôi luôn tin mình đúng cho tới một ngày, tôi phát hiện ra tôi sai. Khi ấy, tôi nằm mơ thấy em, em vẫn như lần cuối cùng gặp nhau, vẫn dáng người mảnh mai, vẫn mái tóc dài tha thướt, tôi và em cùng đi trên con đường, hai bên có lá vàng bay xào xạc, tôi biết mình đang nằm mơ khi em chợt ôm lấy cánh tay tôi rồi hỏi: “Sao anh không nói gì hết !”. Tôi đáp lại: “Anh biết mình đang mơ, và đây là một giấc mơ thật đẹp, dù khi tỉnh dậy, anh sẽ mất em thêm lần nữa”. Tôi lờ mờ nhận ra đó là đường về nhà em, nhưng hình như nó vắng bóng người hơn và đẹp hơn mọi khi, tôi và em nói chuyện thật nhiều thật nhiều, tôi ôm lấy em, hôn nhẹ lên vầng trán trinh nguyên…
Khi tỉnh giấc, tôi chỉ còn lại một mình với nỗi tiếc nuối về giấc mơ thật đẹp.
Tác giả: Nguyễn Nhựt Minh
Nguồn tin: Văn nghệ trẻ TG xuân 2010
Ý kiến bạn đọc