Nhu mì em con gái
nhẹ nhàng những vòng cong khỏa lấp
cơn khát thủy tinh rộn ràng khua
vũ điệu lưỡi. Mềm như làn mây anh quàng lên cổ
trong mỗi cơn say.
Em nói lời gió.
Lời mây.
Lời của dòng sông không trôi về biển
Mà ngược núi tìm nhau.
Bức tranh đêm
anh vẽ miền hoang sơ cổ tích
bằng mắt môi, hơi thở nồng nàn
lồng lộng đàn ngựa hoang tung vó
ngả nghiêng một cõi nhân gian!
Tác giả: Ngô Thị Thanh Vân
Ý kiến bạn đọc