Vầng trăng thì ở trên cao
Lòng người thì thấp lối rào u mê
Bầu trời dìu dịu đê mê
Như thơ Lý Bạch tràn trề men say
Người say nào cảnh có say?
Mà thơ người thả... thơ bay ngút ngàn
Men đời đã thấm ý tràn
Nửa say, nửa tỉnh - thế gian vô thường
Đường đi thì chỉ một đường
Bên trời một bóng - bên đường một ta!
Sáo đâu dìu dặt ngân nga
Vang lên khúc nhạc - điệu ca mơ hồ
Nghe lòng chợt thức điểm tô
Tìm chi một nhánh mơ hồ phù du!
Tác giả: Cổ Nguyệt Mỹ
Ý kiến bạn đọc