Khờ dại

Thứ ba - 06/07/2010 23:33 2.480 0

Minh họa: Duy Hải

Minh họa: Duy Hải
Vàng úa cả một trời…
Hoàng hôn lạnh,
Em một mình đi về chốn xa anh.
Chiều rơi trên vai em
Nhẹ như chiếc lá khô tan tác lìa cành.
Ngơ ngác!
Em thấy mình khờ dại.

Nụ hồng ngày nao, vô tình em chạm phải.
Rồi vô tình ôm ấp mãi trong tim.
Vô tình hơn, hương hoa cũng im lìm.
Anh đâu biết đâu hay,
Anh cũng vô tình như thế!
Em với anh cách muôn trùng sóng bể
Đóa hồng mỏng manh làm sao bắc nhịp cầu!
Sẽ chẳng bao giờ em đến được anh đâu.
Đóa hoa héo úa trên tay, mà em thì vô vọng.

Cô ấy nói về anh, mắt sáng ngời, lóng lánh.
Em lặng im… mà dậy sóng trong lòng.
Em biết giữa cả hai chẳng cần bắt cành hồng,
Vẫn có thể sang sông, vẫn có thể xuôi dòng yên ả.
Nụ hoa trên tay em,
Sao bỗng dưng thấy khờ dại quá!
Thiếu mặt trời, hoa lá cũng bớt tươi.
Thiếu vắng anh, em cũng bớt nụ cười.
Quyết định dẫu vội vàng, nhưng lòng đầy thanh thản
Nơi em đến, mờ dần ánh sáng
Còn nơi anh, hé rạng hừng đông
Kỉ niệm mang theo, em chỉ có cành hồng
Ngoảnh nhìn tất cả, em nhủ lòng, khờ dại...

Tác giả: Minh Thi

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

Cùng một tác giả

Xem tiếp 


Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây