Sau lưng là làng mạc
Là những cánh đồng đang trĩu hạt
Là dáng mẹ dãi dầu
Cả cuộc đời là một chuỗi lo âu
Đời cơ cực vẫn hoàn cơ cực
Bao năm trời bám đất
Bưng bát cơm nghe nặng nghĩa tình
Mồ hôi nhọc nhằn hòa vào dòng nước mênh mông
Nghe vị đất thấm mặn nơi đầu lưỡi
Những chàng trai thay Sơn Tinh dời núi
Mơ về những mùa vàng
Mơ một ngày
Đất oặn mình hồi sinh...
Tác giả: Trương Trọng Nghĩa
Ý kiến bạn đọc