Tôi cứ ngồi trên đụng cát lòng tôi kể từ mùa sa mạc... Búi cỏ úa chiều thấm màu tan nát chọc giữa gót hoàng hôn... Nhớ vội băng qua, dẫu nhón chân vội nhưng gót tươm máu, máu đã nhuộm yêu hết cát bỏng rát hơn mặt trời... Nhớ kể về xa, chất ta trong muộn. Tôi chờ hết chân trời mong gặp lại em xưa cùng mái tóc trơi màu dơi quỷ. Từng sợi chuốt lấy gió rưới vào máu lòng em, đen kệch sa mạc tôi vừa hun hút lướt cuối xác thanh tân... Tôi thừa rỗng, thừa người!
Bóng vây tôi từ hãi hùng ngoi lên cùng bao hoảng trùm kín túi lòng... Bóng tuổi chạy vô hết xác, suốt từ móng tay nhờ nhờ dĩ vãng... của tương lai ùa sống yểu mệnh chính bây giờ...
Xoay lưng vào nhau ta chia sớt tình yêu vào đất, ngửa mặt nhìn trời cho tất cả trả lại với thời xưa...
Cửa sổ tôi chứa hoàng hôn dậy sóng, lê thê những thành quách hút nát cầu thang chặn ngắt lối về... sóng lượn vành hông mái nhà ẩm thấp... quạ đậu trên lòng, dơi nấp tim trong... chẳng thể làm sao, cứ phải bứt ra, xả trống trải cho tan sạch hết... Mênh mông của nấm... ký ức vi trùng... nấm đã lòng tôi... tầm gai nhành kiếp... Ơi kiếp, ơi tôi... bệnh đời mãn hết... Tay ôm mặt trời, nhốt ánh sáng gầy chiều vào ngực và cất tình đi lấp đầy bóng tối. Xa ơi, rộng lắm... mùa nhạt muôn trùng...
Ơ lũ tưởng tượng bay về trong cõi mắt... chân trời làm khác lúc dựng trời đất... cho tôi về trời làm hồn trong gió đốm mộ ngoài sân... Núi đã bay theo cá lớn trên biển vỗ cát đá chay sần lòng dạ cạn thời phơi phới... Xuôi em iu tôi ngược và lênh láng... là tôi, là tôi... đong chia gió ác tráp lại chân bóng, cột vào gáy tôi này... Ê,... ê ! Pó tay hẳn... chẳng hiểu bóng làm tôi hay tôi vừa bóng... Vạch một biên giới ở triều ca hãi hùng, nhốt tất cả trắng đen cho bi kịch đói lòng giãy chết... Mệt! Bi kịch rối lòng, mong thèm chết chóc, hắn nuốt mình nuôi thảm trạng ngoài xa...
Bơm vào dịch hôm qua cho ngãi đá rúc cắn thành tim phải giãy chết... Hôm qua đắng! ngãi vùi cắn lòng tôi... Em chú ngãi từ big bang chia ly, gầy tôi giữa thái cực mới... Hôm qua vào tim... Ngãi chết ! Rồi ngãi đã tôi... buột cát gió vòng xoay hoàn vũ. Tối phì khỏi xác, kiếm tìm sau thèm muốn thối rửa vừa ngãi, vừa đủ lòng... Tôi phải ngãi giữa xác vô biên...
Tác giả: Võ Quốc Việt
Ý kiến bạn đọc