Những buổi chiều thiếu không gian
Hồn tôi mộng du trên nóc những tầng cao ốc
Rồi chút nắng cuối ngày cũng bị đàn chim câu trên mái nhà thờ nhặt hết
Trong tôi còn lại một góc bình yên giữa phố xá ồn ào.
Có những chiều không thời gian
Thảnh thơi như cánh đồng mới xong mùa gặt
Và từ đó ngày bỗng dài bất tận
Theo tiếng chuông nhà thờ ngân dài, ngân dài…
Từng mảng ký ức mốc meo phía ngày nắng tắt
Đàn chim câu cũng đã bay đi
Tôi - chiếc lá mang nhiều mặc cảm
Rơi không ý tưởng giữa một chiều hư vô.
Tác giả: Trương Trọng Nghĩa
Ý kiến bạn đọc