Tôi không được sinh ra và lớn lên trong Hà Nội Hà nội tự sinh và tự lớn trong tôi Một cây yêu thương xum xuê vòm lá
Cây yêu thương tạc hình cột cờ Hà nội ngọn cờ phất phới thổi vào hồn tôi hai từ “Tổ quốc” tôi phóng xe qua tóc cũng rạo lên màu cờ đỏ Cây yêu thương mang hình hài phố cũ nắng ngủ quên trên mái ngói nghiêng nghiêng chảy vào lòng tôi lóng lánh rêu phong thành quách Hồ Gươm Hồ Tây Hồ Ngọc Khánh những mặt hồ sóng sánh đổ vào tôi ánh sáng Di cư vào tôi những đỏ trắng tím hồng của hoa phượng, loa kèn, bằng lăng, sen ngát Du mục vào tôi chợ hoa đêm Quảng Bá những vầng nón lá sáng vầng trăng
Bãi sông Hồng cong dáng em thiếu nữ mùi hoa sữa vương mềm tóc Cửa Ô vào đêm mở ra lối nhỏ ảo mờ sương phủ lạc bước người về Ba mươi sáu phố dẫn về ngực tháp Rùa
Những chiều đổ lá xõa thu về Dáng người gồng gánh vơi mỏng triền đê
Cuộc sống chảy qua ngập ngừng hè phố hàng nước chè đầu ngõ quán phở bình dân Rất xa Rất gần Rất thương Rất lạ...
Những hoa những lá những giọng những người Như dành mình tôi Như hóa thành tôi
Tôi không được sinh ra và lớn lên trong Hà Nội Hà Nội tự sinh và tự lớn trong tôi.