Tôi chạy trên mặt đất lỗi lầm nghe bàn chân run bật
Vấp phải rãnh cày xưa nơi cất giữ giọt máu của mình
Vết thương giờ liền hẳn
Sẹo như chiếc lá bùa
Nơi giọt máu mọc lên nhành lúa
Cong mãi về tuổi thơ
...
Ngực tôi giờ mang nhiều vết phù sa châu thổ
Những nếp nhăn được cha truyền lại
Tôi tự sinh ra dấu chân
Đo nỗi đau cánh đồng sau từng vụ gặt
Nhát cuốc đầu tiên tôi lấy đi phần da thịt của đất
Mãi mãi suốt đời
Trong giấc mơ tôi ám ảnh một gương mặt
Cứ đến mùa lại trổ giọng vàng câm...
Tác giả: Võ Mạnh Hảo
Ý kiến bạn đọc