Tôi học cách bước qua cơn ngái ngủ của tâm hồn từng vun nước lạnh được khỏa đầy trên hai cửa sổ tỉnh lại đi tôi… một buổi trời thưa gió ngõ hẻm trắng trơn… kí ức lạc phương nào tôi học cách bước qua nỗi ám ảnh chính mình khi màu hư không trộn lẫn tôi vào tuyệt vọng gió thốc rát bên tai mách bảo… tỉnh lại đi tôi nhảy chân sáo qua nỗi sợ hãi mình… cầu mong sự tinh khiết của tâm hồn còn xót lại…
một ngày không xa khi chợt nhận ra mình rất buồn vì không còn có thể buồn được nữa tôi hốt hoảng... giằng co với bản ngã ngốc nghếch rồi mỉm cười cùng định mệnh một ván cờ không rõ thắng thua…