Mùa sấm
Con bỗng giật mình
Tuổi thơ con đi qua bằng những mùa sấm dữ
Dọa bàn chân trần trung du
Hốt hoảng mắt mềm.
Mùa sấm!
Mẹ bảo thôi đừng hái bụi đắng cẩy trước nhà
Không còn ăn được nữa
Con đứng ngẩn ngơ.
Cha đi phụ hồ
Xách thêm nỗi giận hờn mưa nắng
Biết mùa mưa nắng sẽ không còn vào nhà nữa
Nhưng …
Nặng.
Mùa sấm sai trĩu quả
Rụng vào con nỗi nhớ
Giữa thành phố sấm như lẻ bạn
Gọi con về…
Hàng cau cuối sân trường vẫn đứng so le
Buồng quả chín đỏ như viên ngói Hương Canh mùa không tuổi
Nỗi nhớ chín
rụng vào nỗi nhớ…
Lăn tròn.
Tác giả: Vũ Thị Huyền Trang
Nguồn tin: VNTG