NSƯT Thanh Lam: Không đòi những gì tốt hơn…

Thứ sáu - 25/02/2011 18:51 2.540 0

NSƯT Thanh Lam: Không đòi những gì tốt hơn…

"Khi mình đã sống hết mình, mình đã làm hết mình, thì bao giờ em cũng thỏa mãn với những gì mình đã dâng hiến và em không kỳ vọng quá nhiều ở những người xung quanh mình. Em thấy rằng trong cuộc sống, song song với cái được là cái mất, hai thứ ấy luôn đi bên nhau...", ca sĩ Thanh Lam chia sẻ.

10 năm trước, khi chuẩn bị cho số báo ANTG CT đầu tiên, ca sĩ Thanh Lam đã là vị khách đầu tiên trong chuyên mục, nay đã trở thành truyền thống của chúng tôi: Trò chuyện cuối tháng. Và đó là một cuộc trò chuyện cởi mở, thẳng thắn, chân thành, nói một lần mà như dốc hết cả lòng mình, đến tận những điều sâu kín nhất. Cũng chính vì thế nên tôi đã khá lưỡng lự trước buổi gặp lại Thanh Lam, bây giờ đã là NSƯT rồi, đã là một thiếu phụ đang ở độ tuổi chín đằm và mãn nguyện nhất của đời rồi. Tôi sợ bị lạc mất cái cảm giác rất tuyệt vời từng có khi trò chuyện cùng cô một thập niên trước. Không ngẫu nhiên mà người Hy Lạp cổ đại từng khuyên, đừng tắm hai lần trên một dòng sông.

May mắn thay, gặp lại Thanh Lam đúng vào ngày đầu năm 2011, trước ngưỡng cửa chương trình liveshow "Yêu" mà cô đang chuẩn bị thực hiện cùng ca sĩ Tùng Dương ngày 15/1/2011 tại TP HCM, tôi đã không hề bị thất vọng. Đó vẫn là một Thanh Lam giản dị, dễ mến, nhạy cảm và… thật thà, ngay cả khi cô rất muốn tỏ ra mình tinh quái…

Chỉ cần gần cô vài ba phút là bạn sẽ cảm thấy ngay, đây là một mỹ nhân không bao giờ muốn làm điều gì ác đối với người khác, mặc dù ngay trong khái niệm mỹ nhân, lại là một mỹ nhân hát, đã ẩn chứa nguy cơ gây đau khổ cho những ai yêu mình…

PV: Theo tôi hiểu, Thanh Lam bây giờ đang ở trên đỉnh cao của sự nghiệp riêng. Dường như bạn đã nói hết những điều gì cần nói trong thanh nhạc. Vậy mà tôi thấy em vẫn rất hăm hở, háo hức, kỳ khu trong việc chuẩn bị cho lieveshow sắp tới. Lời muốn ngỏ thêm sẽ là điều gì?

NSƯT Thanh Lam: Thực ra thì từ trước đến nay, em luôn được gọi là người có những phong cách tương đối là không dễ để thâm nhập vào công chúng. Nói chung, em luôn lựa chọn một phong cách tương đối có cá tính. Nên trong show diễn này, em lại muốn trở về cái gì thật dung dị nhất, đó là những bài hát đã được in đậm trong lòng công chúng, ví dụ những bài hát của Phạm Duy, Đoàn Chuẩn - Từ Linh, Ngô Thụy Miên; tất cả những bài hát mà rất...

PV: Quen thuộc?

NSƯT Thanh Lam: Dễ nghe và quen thuộc. Đấy cũng là một trong những tiêu chí để kéo thêm công chúng lại với mình...

PV: Tức là Thanh Lam muốn mở rộng dung lượng công chúng đối với nghệ thuật của mình?

NSƯT Thanh Lam: Vâng, mở rộng dung lượng công chúng cho con đường đi của mình. Em nghĩ, việc này cũng vẫn là một trong những thành phần chiến lược của mình, chứ không có nghĩa là bây giờ mình bắt đầu sợ khán giả không thích mình nữa nên mình phải chuyển hết từ dòng này sang dòng khác. Em nghĩ, khi đã có thiện cảm với mình rồi, người ta đã gần mình thì mình đưa những cái mới ra rất dễ. Đây là một trong những điểm nhấn trên con đường đi của mình.

PV: Lênin ngày xưa nói rằng, một bước lùi để hai bước tiến. Những cái lùi này không phải lùi về nghệ thuật, mà đó chỉ là cách mình nới rộng dung lượng công chúng của mình để sau này mình cùng diện rộng công chúng ấy đi lên tiếp, theo những cái thử nghiệm mới mà mình muốn, đúng không em?

NSƯT Thanh Lam: Vâng, vâng, đúng ạ.

PV: Thế là rõ rồi. Cũng xin nói thật, tôi có cảm giác là năm vừa qua, 2010, Thanh Lam có vẻ như hay bị "vạ miệng" quá nhỉ. Đấy là sơ sẩy của em hay của một số phương tiện thông tin đại chúng? Xin lỗi, nếu nhận xét của tôi không đúng…

NSƯT Thanh Lam: Em nghĩ, trong cuộc sống, thì cái nghề nghệ thuật giải trí này rất dễ bị "vạ miệng" bởi cái cách thông tin một chiều hiện nay. Vì những điều em nói thì chỉ có em và người đối diện em biết thôi, còn công chúng hoàn toàn là...

PV: Bị cuốn theo sự diễn giải của trung gian, gián tiếp mà nhiều khi là không chuẩn xác?

NSƯT Thanh Lam: Vâng. Nhưng nói thật, em cũng đã xác định được là, trong cái nghề mà em đang theo đuổi, thì những sự cố như thế cũng là bình thường thôi.

PV: Điều tiếng là chuyện bình thường?

NSƯT Thanh Lam: Vâng, bình thường! Quan trọng nhất là mình sống như thế nào, em nghĩ, cái ấy mới là quan trọng nhất.

PV: Theo cá nhân tôi, một người rất tôn trọng đám đông nhưng cũng không thích a dua theo đám đông, tôi thấy những gì Thanh Lam nhận xét về cô Idol Uyên Linh không phải không có lý. Tôi rất tôn trọng thiện cảm của khán giả dành cho Uyên Linh, nhưng tôi cũng tôn trọng ý kiến của không ít người có am hiểu sâu về thanh nhạc, có cách nhìn nhận về giọng hát Uyên Linh như  cách mà Thanh Lam đã diễn giải. Có lẽ vì em là người nổi tiếng nên em phải gánh chịu "búa rìu" của cư dân mạng đến thế chứ đâu phải chỉ mình em nhận xét về Uyên Linh như vậy. Thế em có cảm giác gì khi phải đối mặt với chuyện này?

NSƯT Thanh Lam: Thực ra khi cô phóng viên ấy tới phỏng vấn em, thì em cũng đã đáp lại rằng, nói thật là chị cũng không thích lắm nên chị không muốn nhận xét về các thí sinh dự thi Vietnam Idol vì chị thấy, không có ai đặc biệt để chị nhận xét cả. Nhưng cô phóng viên cứ "gạ" mãi nên em mới nói ra một số điều...

Và họ đã giật tít là "Uyên Linh hát cũng thường thôi" nhưng ý của em muốn nói là, thật ra chị nghe cũng thấy bình thường thôi, tức là mình không thấy có gì đặc biệt, ý mình là như vậy. Thế nhưng, cách giật tít như trên lại dễ khiến người ta hiểu là em đố kị. Nhưng em có gì mà đố kị, và nếu bây giờ anh hỏi em là, "Thanh Lam có thích Uyên Linh không?" thì em vẫn bảo rằng, em cũng không thích lắm, em thấy bình thường, không có gì đặc biệt.

PV: Ừ, đấy cũng là chuyện bình thường. Chúng ta có quyền thích và cũng có quyền không thích. Không thích đâu có nghĩa là coi thường, đây đơn thuần chỉ là chuyện "khẩu vị" cá nhân trong âm nhạc…

NSƯT Thanh Lam: Cũng là chuyện bình thường, giống như anh có thể thích người này, không thích người kia, nhưng không thích không có nghĩa rằng mình đố kị hay là này nọ...

PV: Có những kẻ ác miệng nói rằng Thanh Lam nhận xét về Uyên Linh như thế chẳng qua đơn giản vì Quốc Trung tỏ ra quá nồng nhiệt với Uyên Linh, liệu có đúng như thế không?

NSƯT Thanh Lam: Thật ra em hoàn toàn không biết anh Quốc Trung bày tỏ cảm xúc như thế nào với giọng hát Uyên Linh. Em nói lên nhận xét của em chỉ với tư cách một người có nghề, một người từng tham gia nhiều cuộc chấm thi. Tất nhiên, em hơi khắt khe, bởi vì tai nghe của em là tai nghe của một người làm nghề.

PV: Tôi hiểu. Thực sự mà nói, tôi rất trân trọng Quốc Trung, một nhạc sỹ có tài, một con người rất tử tế, con trai của những người bạn vong niên của tôi.  Nhưng hôm nay tôi vẫn muốn hỏi, cuộc hôn nhân của Thanh Lam với Quốc Trung đã mang lại cho em những gì, có thể làm mất của em những gì?

NSƯT Thanh Lam: Khi mình đã sống hết mình, mình đã làm hết mình, thì bao giờ em cũng thỏa mãn với những gì mình đã dâng hiến và em không kỳ vọng quá nhiều ở những người xung quanh mình. Em thấy rằng trong cuộc sống, song song với cái được là cái mất, hai thứ ấy luôn đi bên nhau...

PV: Em nói làm anh nhớ câu hát trong một tác phẩm của anh Phú Quang: "Hội ngộ rồi chia ly, cuộc đời vẫn thế, dẫu là mặt trời nồng nàn khát khao, hay đêm mịt mù đăm đắm ngàn sao…", luôn luôn song hành…

NSƯT Thanh Lam: Chúng đều song hành và chẳng biết cái nào nó nhiều hơn. Nhưng cái em được trong thời gian em sống với anh Trung là em cũng đã làm được CD "Mây trắng đi về" để lại được ấn tượng trong lòng người nghe. Em có những liveshow diễn với Trung…

Trong thời gian yêu nhau, em đã được giải thưởng lớn năm 1991… Và món quà tuyệt vời nhất của thượng đế là 2 đứa con. Em nghĩ rằng, thật ra với cái được như vậy, thì những cái mất mát trong cuộc sống em thấy là quá nhỏ bé…

PV: Rõ ràng, tình yêu có thể đến rồi đi, nhưng những vật chứng, nhân chứng của tình yêu thì còn lại, cái đó mới là báu vật…

NSƯT Thanh Lam: Vâng, đúng thế anh ạ.

PV: Nói thật, cảm nhận của anh về em từ trước đến nay vẫn thế: đó là, ngay cả  nếu em không hát, em vẫn có tâm thế, có tâm hồn của một người đàn bà hát, của một nữ ca sĩ chân chính, bởi sự thành thực của em. Và một điều rất lạ, 10 năm trước, anh em mình đã từng trò chuyện với nhau, giờ đã trôi qua 10 năm nhưng hôm nay gặp em, nói thế này hơi có vẻ "nịnh" một tí nhưng đó là sự thật: thời gian cũng không để lại dấu ấn nhiều trên ngoại hình của em, và về mặt tính cách thì anh có cảm giác, thời gian  càng không để lại dấu ấn gì cả trên em, dường như Thanh Lam không biết rút kinh nghiệm gì từ tất cả những đoạn trường đã trải qua, vẫn giữ nguyên được...

NSƯT Thanh Lam: Niềm tin…

PV: Và vẫn dễ mở lòng như thế. Anh nói thế có đúng không hay là anh hơi bị… chủ quan?

NSƯT Thanh Lam: Em nghĩ trong cuộc sống thì em có rút kinh nghiệm. Khi em còn nhỏ, em thường đặt kỳ vọng vào những người xung quanh mình, đó chính là cái mang cho mình nỗi buồn nhiều nhất. Và bây giờ, điều rút kinh nghiệm lớn nhất trong cuộc sống của em là em không kỳ vọng vào những người xung quanh mình nhiều nữa, mà em chỉ kỳ vọng vào chính bản thân mình thôi…

PV: Mình làm mình chịu, không trách gì ai…

NSƯT Thanh Lam: Đúng rồi. Thực ra, khi mình còn kỳ vọng vào những người khác thì cuộc sống thi vị hơn. Nhưng như thế cũng dễ bị tổn thương hơn. Còn nếu mình chỉ kỳ vọng vào mình thì mình ít bị thất vọng hơn.

PV: Nhưng mình cũng dễ trở nên cô độc hơn…

NSƯT Thanh Lam: Đúng vậy, mình dễ trở nên cô độc hơn…

PV: Em có cảm giác rằng em luôn là  một người phụ nữ cô độc, ngay cả khi  ở cạnh những người đàn ông mà em yêu quý nhất? Hay trong đời em đã  gặp một người đàn ông nào đó mà em có thể nói hết với họ mọi điều, và họ hiểu em tới tận cùng, tức là họ biết xót xa em, xót xa ngay cả những điểm yếu của em, chứ không phải chỉ là những thế mạnh của em?

NSƯT Thanh Lam: Em nghĩ, trong cuộc sống, nếu mình là người phụ nữ bình thường thì mọi sự đã dễ dàng hơn. Thành ra, con của em, em cũng không bắt nó phải trở thành người này, người kia. Đôi khi làm một người phụ nữ bình thường thì mọi thứ xung quanh mình nó êm ái hơn, nó không găng như cuộc sống mà em đã được đặt vào đó.

Thật ra, em nghĩ rằng, trong cuộc sống, không có tình yêu mình không thể sống được, nhưng để mình được một người như vẫn ước mơ thì khó lắm. Mà tình yêu đích thực phải giống như tình mẫu tử, giống như tình phụ tử.  Em vẫn nói đùa là, nếu có một người đàn ông nào như cha mình…

PV: Như nhạc sĩ Thuận Yến yêu cô con gái Thanh Lam…

NSƯT Thanh Lam: Em nghĩ, cái ấy có thể có và cũng có thể không có.

PV: Nhưng ít ra là em chưa gặp được, đúng không? Và đến bây giờ em đã tuyệt vọng chưa trong sự kiếm tìm của số phận như thế?

NSƯT Thanh Lam: Em thì chưa bao giờ tuyệt vọng, nhưng bây giờ, em chấp nhận những cái...

PV: Mà mình có thể có, chứ không đòi hỏi cái gì tốt hơn?

NSƯT Thanh Lam: Đúng rồi. Em chấp nhận những cái hiện mình đang có.

PV: Nhưng sâu thẳm trong lòng thì vẫn mơ ước...

NSƯT Thanh Lam: Không, thật ra em nghĩ trong cuộc sống, người nghệ sĩ bao giờ cũng thấy sự cô độc rất là thi vị…

PV: Anh hiểu, anh hiểu.

NSƯT Thanh Lam: Hồi xưa thì em sợ lắm, lúc cách đây 10 năm em ngồi nói chuyện với anh thì em rất sợ cô độc. Nhưng cái dở nhất của tuổi bây giờ, đó là sự chế ngự.

PV: Tự mình kiềm chế mình?

NSƯT Thanh Lam: Đúng vậy.

PV: Trong những sóng gió của đời em vừa trải qua hơn 20 năm trong nghề thì điều gì làm em đau đớn nhất, từ những người đàn ông, từ bạn bè… 

NSƯT Thanh Lam: Anh nói về cuộc sống hay về...?

PV: Nói chung, cả về cuộc sống, cả trong nghề nghiệp. Và em đã vượt qua nỗi đau đớn ấy như thế nào?

NSƯT Thanh Lam: Em thấy trong cuộc sống thì chẳng có đau đớn nào giống hệt nhau cả. Nhưng em không nhớ…

PV: Em chỉ nhớ những niềm vui, chứ em không nhớ nỗi đau của em, đúng không? Hay là...

NSƯT Thanh Lam: Hay là mình đau nhiều quá, thành ra mình bị... gọi là gì anh nhỉ?

PV: Chai đi rồi?

NSƯT Thanh Lam: Chai lỳ với cảm xúc đau đớn. Đôi khi em cứ tự hỏi là tại sao mình lại phải trải qua nhiều thử thách đến vậy… Thành ra, em cũng quen dần với những cái đau đớn, những nỗi buồn phiền…

PV: Và em không nhớ, em gạt bỏ những nỗi buồn ấy ra khỏi trí nhớ?

NSƯT Thanh Lam: Em thấy trong cuộc sống nếu mình chất chứa những nỗi đau đớn ấy thì sẽ thành một khối hận thù. Em nghĩ trong cuộc sống phải có sự vị tha, khi em đã vượt qua, tức là em đã tha thứ.

PV: Ngay cả những người xúc phạm đến em một cách bất công? Anh biết có những lần em bị xúc phạm một cách bất công, đúng không?

NSƯT Thanh Lam: Vâng. Em nghĩ rằng, trong cuộc sống cái cần nhất ở những người xung quanh  mình là lòng độ lượng, cái nhìn nhân ái về nhau. Chẳng có ai hoàn hảo trong cuộc sống này cả, những nỗi đau, hay bất cứ khó khăn gì trong cuộc sống khi em đã bước qua là em sẽ tha thứ và em không chất chứa hận thù trong mình. Bởi vì một người nghệ sĩ khi mình hát mà trong lòng mình đầy chông gai và hận thù thì không thể hát hay được. Chắc cái ấy cũng là ông trời giúp cho em một đức tính, tức là mình giống như trong điện thoại, mình có thể delay tất cả những cái mà nó không đáng nhớ.

PV: Còn niềm vui nào mà em nhớ nhất?

NSƯT Thanh Lam: Niềm vui mà em nhớ nhất, niềm vui mà em thấy nó mãn nguyện, hoàn hảo nhất trong cuộc đời, đó là lần đầu tiên khi em sinh ra một cậu con trai, mặc dù mình chấp nhận mọi nỗi buồn đã trải để có được nó.

PV: Đó là vào năm nào?

NSƯT Thanh Lam: Năm 1998!

PV: Cậu bé tên là gì?

NSƯT Thanh Lam: Nguyễn Đăng Quang. Bây giờ cháu đã 12 tuổi.

PV: Cháu có năng khiếu âm nhạc như bố Quốc Trung không?

NSƯT Thanh Lam: Cháu rất thông minh. Trong 3 đứa con thì em đặc biệt kỳ vọng vào cậu con trai. Em vẫn nói với con rằng, là đàn ông thì phải luôn luôn giỏi hơn phụ nữ. Em tiếng thế nhưng vẫn bị phong tục châu Á chi phối nhiều lắm, tức là mình kỳ vọng vào người đàn ông rất nhiều. Người đàn ông duy nhất bây giờ mà em kỳ vọng, đấy là con trai em.

PVSau ba em, em nghĩ rằng người đàn ông mà có thể thương yêu em nhất  bây giờ, đó là con trai em, đúng không?

NSƯT Thanh Lam: Đúng vậy. Con trai em rất yêu mẹ…

PV: Bây giờ cháu sống với bố?

NSƯT Thanh Lam: Vâng, sống với bố.

PV: Em gặp nó như thế nào?

NSƯT Thanh Lam: Hai mẹ con cũng rất gần gũi anh ạ.

PV: Anh muốn hình dung cụ thể hơn... Em thì công việc bận bịu như thế, cháu thì ở với bố…

NSƯT Thanh Lam: Nhưng thời gian nào tốt nhất thì mình vẫn dành cho con, cuối tuần thì bọn trẻ con hay ở với em.

PV: Cô con gái đầu của em, bây giờ lớn rồi nhỉ?

NSƯT Thanh Lam: Vâng, cháu đã 24 tuổi.

PV: Ngày xưa. Nguyễn Bính viết: "Con mười bảy tuổi, xuân đương độ/ Cha bốn, năm mươi chửa trót già…". Bây giờ con gái đã 24 tuổi và em cũng còn rất trẻ. Hai mẹ con như hai người bạn nhỉ?

NSƯT Thanh Lam: Em để ý, thường con gái khi lớn lên không hay gần mẹ lắm đâu.

PV: Nó có đời sống riêng của nó… Tính cháu có giống em không?

NSƯT Thanh Lam: Không giống em…

PV: Bây giờ cháu đã học đại học rồi nhỉ?

NSƯT Thanh Lam: Vẫn đang học, cháu học về thiết kế nội thất.

PV: Cháu có lẽ cũng sắp tới tuổi lập gia đình. Em có thử hình dung mình trong vai trò mẹ vợ như thế nào không?

NSƯT Thanh Lam: Em thường không hay quá hình dung những cái mà mình chưa trải qua... Trong cuộc sống, những cái đối diện với mình nó đã quá vất vả rồi nên em không hình dung những cái...

PV: Những cái chưa có, chưa đến, đúng không?

NSƯT Thanh Lam: Thường thường cái dở nhất của nghệ sĩ là không hình dung  đến tương lai mấy.

PV: Khi nước đến chân mới nhảy?

NSƯT Thanh Lam: Đúng rồi, người nghệ sĩ hầu như ai cũng thế.

PV: Theo em thì là như thế? Tức là quá khứ thì cố quên đi, tương lai thì không nghĩ tới và...

NSƯT Thanh Lam: Không, tương lai thì có nghĩ tới chứ, không nghĩ tới thì không được.

PV: (cười) .…

NSƯT Thanh Lam (cũng cười): Tương lai là những cái mà nó không thực sự đối diện với mình thì mình không hay tưởng tượng ra. Nhưng những thứ cần lo cho tương lai của con cái thì mình phải nghĩ chứ… Còn cái tương lai mà mình nghĩ rằng, lúc nào đến thì đến, thì mình kệ (lại cười).

PV: Bằng kinh nghiệm của anh thì anh thấy rằng những ca sĩ đích thực  như em, theo dòng thời gian, do những sóng gió, những trôi chảy cuộc đời, đều buộc phải chấp nhận thực tại như  đang có, nhưng trong sâu thẳm lòng mình vẫn khao khát một cái gì đó phi thường, đúng với chất mà khi còn thanh nữ mình đã kỳ vọng. Có đúng vậy không em?

NSƯT Thanh Lam: Đúng thế anh ạ.

PV: Và điều đó rất dễ gây ra bùng nổ và dễ khiến tương lai của em trở nên rất bất trắc. Em có nghĩ như vậy không? Em bảo em không trông chờ gì đâu nhưng trong sâu thẳm lòng mình, em vẫn muốn có người đàn ông thương em như con. Và cái triển vọng ấy là nguy cơ cho những cái gì đang có trong hiện tại trở nên không vững vàng…

NSƯT Thanh Lam: Em có dạy con em một điều như thế này, bằng chính kinh nghiệm sống của em: tình yêu không bao giờ tự dưng có cả,

PV: Phải xây dựng, phải vun vén hay phải chiến đấu?

NSƯT Thanh Lam: Mình phải xây dựng, mình phải vun vén, mình phải vươn mình trưởng thành để mình được nhận tình yêu của người kia, mình phải làm cho người ta yêu mình. Em vẫn dạy con điều ấy. Ví dụ trong một gia đình có nhiều con, tại sao có một đứa mình yêu hơn? Đấy là nó cũng làm cho mình yêu hơn, chứ không phải tự dưng anh yêu hơn, đúng không? Em nghĩ trong tình yêu trai gái cũng như vậy.

PV: Anh thì anh lại nghĩ tình yêu phải tự dưng mà có cơ. Yêu không vì cái gì cả, tự dưng yêu, tự dưng cảm thấy xót xa…

NSƯT Thanh Lam: Em nghĩ tình yêu tự dưng có thì nó chỉ ở giai đoạn ban đầu thôi.

PV: Sau thì mình phải vun vén, xây dựng…

NSƯT Thanh Lam: Mình phải nuôi dưỡng nó. Và quan trọng nhất trong tình yêu là mình phải đặt vào đúng chỗ, anh ạ. Thí dụ với một cá tính như thế này, nếu em đặt vào một người họ không thích những cái em có thì họ coi như em thành zero. Nhưng với một cá tính như thế kia, em đặt được vào bàn tay của một người mà người ta chỉ kỳ vọng vào người phụ nữ ở những điều đó thì em "ăn" điểm (cười). Thành ra, em thấy trong cuộc sống cái ấy là sự may mắn.

PV (cũng cười): Thường thì em tỉ lệ ăn điểm nhiều hay ít, với kinh nghiệm của em bây giờ?

NSƯT Thanh Lam: Em thấy rằng, nếu người đàn ông không chung nghề với mình, thì cái ấy cũng là một cái thiệt thòi, vì người ta không hiểu hết giá trị của mình.

PV: Nhưng chung nghề thì lại càng bất trắc…

NSƯT Thanh Lam: Chung nghề thì cũng có cái nan giải. Chung nghề với nhau, nếu vui thì không sao, chứ gặp chuyện buồn thì cũng rất nguy hiểm.

PV: Sau bao nhiêu năm làm nghề như thế, em cảm nhận thế nào về cá tính của mình?

NSƯT Thanh Lam: Tính em quyết liệt. Khi em làm bất cứ một điều gì trong cuộc sống thì bao giờ em cũng muốn đi đến tận cùng, em không bao giờ làm việc gì với một thái độ hời hợt, khi em làm cái gì em cũng muốn đưa nó đến đỉnh điểm và…

PV: Đã đi là đi đến cùng?

NSƯT Thanh Lam: Phải đi đến cùng, đi đến đỉnh điểm. Cái ấy cũng là dở đấy, tức là một là được, hai là mất. Thường thì người ta chọn cái an toàn.

PV: Những việc có hệ số an toàn cao.

NSƯT Thanh Lam: Vâng, những việc có hệ số an toàn cao, tức là được cũng không được nhiều quá, nhưng mất cũng không mất gì mấy. Em không thích như thế, em thích trong cuộc sống khi mình làm bất cứ điều gì thì mình phải đi đến...

PV: Dâng đến đỉnh cực…

NSƯT Thanh Lam: Dâng đến cực đỉnh. Làm thế thì mình cũng có cái sung sướng, anh công nhận không? Mình sống một cuộc sống hời hợt thì mọi thứ mình cũng có, nhưng...

PV: Chắc chắn về nghệ thuật không bao giờ đạt đỉnh cao được…

NSƯT Thanh Lam: Và em thấy rằng, em thành công được là vì làm điều gì em cũng có cái tâm của mình…

PV: Em vẫn nghĩ mình là người đàn bà tử tế, đúng không?

NSƯT Thanh Lam: Vâng, em vẫn nghĩ mình là người tử tế. Mình dám sống, dám làm. Và trong cuộc sống, nếu mình có những va vấp thì mình không được đổ lỗi cho người khác…

PV: Em có nhiều bạn bè thân là các văn nghệ sĩ không?

NSƯT Thanh Lam: Văn nghệ sĩ thì em cũng chơi chứ ạ, có bạn chơi. Nhưng thường thường, trong hội nghệ sĩ thì cái dở nhất là họ hay nói... Em thấy "chất đàn bà" trong những người làm nghệ thuật hơi bị nặng...

PV: Nhất là trong giới nghệ sĩ biểu diễn, kể cả ở nam giới thì "chất đàn bà" hơi bị nhiều. "Chất đàn bà" theo nghĩa không hay, chứ "chất đàn bà" theo nghĩa hay  thì lại khác (cười).

NSƯT Thanh Lam: "Chất đàn bà" quá nhiều. Em nghĩ, có những người nam mà "chất đàn bà" có khi còn hơn cả chính em. Chơi với những người làm cùng nghề thì cái dở nhất là cái ấy.

PV: Còn chơi với những người đàn ông làm nghề khác, nhà khoa học, nhà doanh nghiệp, thì cái sự mã thượng nó cao hơn, đúng không?

NSƯT Thanh Lam: Người đàn ông nếu họ là doanh nhân, là những người không làm nghệ thuật thì em thấy họ rất cứng cáp… Còn ở trong giới nghệ sĩ thì lắm khi, có những người trông rất đàn ông nhưng thực ra lại đậm đặc "chất đàn bà"…

PV (cười): Em nói câu này hay đấy…

NSƯT Thanh Lam: Cả bố em, em cũng thấy như vậy, dù em rất yêu và kính trọng bố em. Bố em là nhạc sĩ, rất thương vợ, nhưng việc trong nhà lớn nhỏ đều để vợ làm hết. Em nhớ, ngày em còn nhỏ, một hôm, bố em bảo rằng cầu chì đứt, bố em đứng dưới chỉ mẹ em bắc ghế để lên thay cầu chì.

PV (cười): Mặc dù mẹ em cũng là nghệ sĩ, có biết gì về điện đâu…

NSƯT Thanh Lam: Bố em không nối cầu chì mà đứng dưới để chỉ cho mẹ em bắc ghế lên nối. Rồi mẹ em bị điện giật  và ngã xuống. Em còn bé nên thấy thế lại bật cười, để bị mẹ đánh cho một trận, mẹ bảo, mẹ bị ngã thế mà con lại còn cười được à… Về sau, em cứ ân hận mãi… Đấy, những người đàn ông nghệ sĩ là như thế đấy, chỉ quen ỷ lại vào phụ nữ thôi…

PV: Thế tại sao sau này em lại cũng thích chọn những người đàn ông cũng làm trong nghệ thuật?

NSƯT Thanh Lam: Giờ hết thích rồi (cười)…

Tác giả: Hồng Thanh Quang

Nguồn tin: ANTG cuối tháng

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc


Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây