Những đám mây bốc cháy

Thứ hai - 16/05/2011 23:20 4.887 0

Minh họa: Tuấn Anh

Minh họa: Tuấn Anh
Một buổi chiều nào đó, trên bãi cỏ xanh như không thể xanh hơn được nữa.

Có ba đứa trẻ nằm ngửa mặt nhìn trời. Trên nền trời trong xanh của mùa hạ, thỉnh thoảng có những đám mây đủ màu sắc đi lạc ngang qua nơi bọn trẻ nằm. Những lúc ấy bọn trẻ lại rộn ràng lên. Chúng đang chơi trò ngắm mây và tưởng tượng bất cứ thứ gì có thể. Từ chó, mèo, gà, vịt… đến gương mặt của những người thân: cha, mẹ, cô, chú, hàng xóm láng giềng… Có khi trong mắt bọn trẻ, những đám mây hỗn độn ấy lại tái hiện một chuyện đã xảy ra trong ngày: cha thằng Tèo đưa nó cái chai, biểu đi mua rượu; cảnh con Thoa chạy vắt giò lên cổ với con chó Phèn của bà Tư Móm mình đầy xà mâu đang rượt đằng sau; cảnh thằng Sửu bị mẹ nó bợp tai như ăn cơm bữa vì cái bản mặt giống y hệt thằng cha theo vợ bé…

Nhưng trong các cảnh mây, không bao giờ có con Mỹ hiện diện trên đó. Con Mỹ là đứa con gái đang vọc sình một mình đằng kia, cách bãi cỏ xanh của bọn trẻ nằm không xa mấy.

Bộ dạng dị hợm và ngớ ngẩn của con Mỹ sẽ làm hỏng những đám mây của ba đứa trẻ.  Chỗ của con Mỹ là vũng sình với mấy con nòng nọc mới nở sau vài cơn mưa đầu mùa. Ban đầu nó cũng khăng khăng đòi chơi trò ngắm mây với ba đứa kia nhưng sau một hồi được dỗ dành rằng, “Bầy nòng nọc sẽ hóa thành bướm đủ màu bay lượn trên không, chỉ cần có người ngồi đấy chơi với chúng”. Thế là con Mỹ hí hửng ngồi lì bên bầy nòng nọc với hy vọng sẽ được trông thấy lũ bướm bay lên từ cái vũng sình đục mò đó.

Nhưng làm gì có chuyện nòng nọc hóa bướm hả mậy? Chỉ toàn một đống cóc sần sùi thôi mà… Thằng Tèo băn khoăn trong khi đám mây của nó đã hóa thành một con cá lóc đang giãy giụa vì mắc lưỡi câu. Xì, ở đó mà lo xa, vài bữa đám nòng nọc nhảy lên bờ mất tiêu, biết đâu mà tìm. Nó cũng có canh ở đó suốt ngày đâu mà mày lo bể mánh. Kìa kìa, đám mây hình mũi tên kia là của tao đó nghen. Thằng Sửu nhổm người ngồi dậy chỉ tay về phía cụm mây đang bay về. Từ trong đám mây đó, vươn dài ra một cọng mây trông giống một mũi tên lao về phía trước. Ha, con mèo của con Mén sắp bị mũi tên của tao đâm trúng rồi.

Theo sau tiếng cười khoái trá của thằng Sửu là vẻ mặt vùng vằng giận dỗi của con Mén. Không thèm chơi với mày nữa, cà xóc quá chừng! Sau đó nó lăn tròn ra chỗ khác, nằm cạnh gốc bình bát và tìm cho mình một đám mây khác.

Chỗ bãi cỏ giờ còn lại thằng Tèo với thằng Sửu. Cuộc chơi mất đi một phần ý nghĩa. Thằng Sửu chỉ hứng thú khi nào có con Mén ở cạnh, vì con này có tánh ưa giận, chọc nó giận mới hứng chứ đi chọc thằng Tèo thì cũng như gió thổi vào thinh không. Cái thằng hình như chẳng biết giận ai bao giờ. Khiêu khích lắm thì nó lảng sang chuyện khác, mà toàn chuyện trên trời dưới đất. Rằng, sau này lớn lên nó sẽ sắm một chiếc ghe đi gạo hàng xáo giống như chú Năm của nó chứ không thèm ở nhà như cha nó tối ngày nhậu nhẹt rồi sai nó đi mua rượu; hoặc là sau này mua vài công đất cất nhà làm ruộng chơi chớ ở ruộng mà không có đất thì buồn lắm… Thằng Tèo còn tiết lộ một bí mật với thằng Sửu, rằng nó đã dành dụm được một số vốn, chắc không lâu nữa là đủ. Hỏi tiền ở đâu ra thì nó thì thào: mỗi lần đi mua rượu nó ém lại một ít: thay vì mua một lít nó chỉ mua ba xị. Đúng là cái thằng ma lanh.

Lớn lên, mày sẽ làm gì? Sau một hồi im lặng với đám mây của mình, thằng Tèo quay sang thằng Sửu. Tao à? Ờ…ờ… tao sẽ bỏ nhà đi bụi. Đó không phải ước mơ mà là việc phải làm! Thằng Sửu nói chắc như đinh đóng cột. Bộ mày không có ước mơ nào ngoài cái việc bỏ nhà đi bụi? Thằng Tèo thắc mắc. À, có một cái là phải chi mẹ tao đừng bạt tai tao nữa. Nhưng cái đó mà ước hoài không thành nên chán, không thèm ước nữa. Ê Mén, còn mày, ước gì? Thằng Sửu hét lớn về phía con Mén.

Hả? Con Mén lăn tròn trở lại bãi cỏ. Nãy giờ nằm một mình chắc nó cũng chán. Ước hả? Tao ước sau này lớn lên sẽ đẹp như mấy cô hoa hậu trong ti vi. Con Mén cười lỏn lẻn vì cái mơ ước  vừa được mang ra khoe. Đẹp hả, để làm gì? Thằng Sửu có vẻ tò mò. Chắc để lấy chồng Đài Loan như chị Hai của nó? Thằng Tèo chen vô. Không! Con Mén lắc đầu quầy quậy. Chồng Đài Loan của chế Hai già chát, tao thích đi bán bia ôm hơn. Giống như chế Ba, được ở gần nhà. Tuần nào chế Ba cũng mua đồ ăn về cho tao. Hết chuyện sao lại ước đi bán bia ôm. Khùng hết nói! Thằng Tèo cú đầu con Mén một cái cốc. Đúng rồi! Thằng Sửu hùa theo. Chỉ có khùng như con Mỹ mới đi bán bia ôm thôi. Đi bán bia ôm thì có sao đâu mà mày chửi tao khùng? Con Mén bắt đầu thút thít… Thì… tại tao nghe mẹ tao nói vậy. Thằng Tèo ngắc ngứ không trả lời được câu hỏi của con Mén, giả lảng quay sang thằng Sửu: Bán bia ôm đâu có khùng, phải hôn mậy? Thằng Sửu không trả lời, chỉ ậm ừ hậm hực. Trong đầu nó lờ mờ nghĩ, còn ghê hơn cả khùng nữa. Bởi vì nó bị mẹ bợp tai hằng ngày cũng từ việc cha nó ôm hết số tiền bán đất lên thị xã chui vô mấy quán bia ôm rồi sau đó bỏ nhà đi biệt. Thằng Sửu lại nảy ra một ý nghĩ khác: tại sao nó không thể ước như con Mén được? Để kiếm lại số tiền cha nó đã lấy đi. Sau này tao cũng đi bán bia ôm chung với mày! Thằng Sửu buột miệng. Hả? Khùng! Đến lượt con Mén há hốc miệng. Bộ mày tưởng chỉ mày làm được hả? Thấy bộ dạng con Mén như vậy, thằng Sửu đâm quạu. Tao với mày cũng đi bán bia ôm được, phải hôn Tèo? Thằng Tèo gãi đầu, không biết đứng về phe nào, và riêng nó cũng không chắc rằng nó có khả năng làm được hay không, vì từ trước đến giờ chỉ nghe mấy bà trong xóm chửi con rằng, ngữ con gái như mày lớn lên chỉ có nước đi bán bia ôm! Tức là chỉ con gái như con Mén mới làm được thôi. Còn con trai như nó và thằng Sửu nếu có tiền thì mua đất làm ruộng không thì bỏ nhà đi bụi. Nghĩ vậy, nên nó trả lời yếu xìu: Tùy mày, muốn làm gì cũng được, tao không cản. Nhưng tao không đi bán bia ôm với mày đâu. Tao thích để dành tiền mua đất hơn.

Đến đây, ba đứa lại trở lại yên lặng. Khác với ban đầu, chúng có chung những đám mây, giờ thì mỗi đứa có một mơ ước riêng cho mình. Thằng Sửu sau câu trả lời của thằng Tèo, lại cụt hứng trở về với cái việc của mình là bỏ nhà đi bụi. Đó là chuyện tương lai nên gọi là mơ ước cũng được.

Phía nam, gió bắt đầu nổi lên. Những đám mây bắt đầu tán loạn, bị xé tan ra từng mảnh. Không còn mũi tên của thằng Sửu. Không còn con mèo của con Mén. Cũng chẳng còn con cá lóc của thằng Tèo. Tất cả đã tan tác. Chắc là sắp mưa. Con Mén chỉ tay về phía xa, nơi những khối mây đen bắt đầu trồi lên. Tao ngửi thấy mùi mưa rồi. Thằng Tèo phập phồng hai cánh mũi. Vậy thì mau lên, về đi. Thằng Sửu nói xong, ba chân bốn cẳng phóng khỏi đám cỏ. Còn con Mỹ? Con Mén hỏi với theo. Nó cũng chạy liền sau thằng Sửu. Kệ nó, cho nó ở với đám nòng nọc, chừng nào nó muốn về thì về. Thằng Sửu vừa đáp đã biến mất vào lùm cây trước mặt.

Về! Mưa tới kìa, Mỹ! Thằng Tèo thét lớn vào tai con Mỹ. Không, tao đợi bướm. Con Mỹ cứ chúi đầu vào vũng sình. Đầu nó như rút hẳn vào giữa hai vai và hai đầu gối dựng cao lên khỏi tai. Mỗi khi gió thổi qua, cả người nó cứ lắc lư như một con lật đật. Bầy nòng nọc đã hút hết tâm trí của nó. Bướm bướm con khỉ. Toàn cóc thôi. Thằng Sửu nói dóc đó. Thằng Tèo nắm lấy tay Mỹ lôi xềnh xệch, mặc cho nó gào thét cố cưỡng lại. Tao chưa về. Tao đợi bướm bay lên!

***

Hết buổi chiều ấy.

Còn những buổi chiều khác tiếp theo.

Nhưng chỉ có thằng Sửu đã làm được việc của mình. Đó là, bỏ nhà đi bụi khi vừa mười sáu tuổi.

Thằng Tèo không thể để dành đủ số tiền mơ ước vì cha nó không còn sức để uống rượu nữa, mà suốt ngày nằm lăn ra rên rỉ cho đến lúc chết, vì căn bệnh xơ gan cổ trướng. Nó đi theo người bà con lên thành phố làm phụ hồ.

Con Mén cũng chẳng thực hiện được hoàn toàn mơ ước đi bán bia ôm của mình, mà chỉ thực hiện được phân nửa. Đó là lớn lên và xinh đẹp. Và sau đó lại lấy chồng Đài Loan như chị Hai nó. Bởi vì như lời của mẹ nó, phải gả thêm một đứa nữa cho Đài Loan thì mới nuôi nổi mấy đứa lít nhít em nó. Chứ chế Ba nó thì coi như bỏ đi rồi!

***

Những buổi chiều tiếp theo là của con Mỹ. Nó toàn quyền với bãi cỏ và những đám mây. Nó cũng thích hai thứ đó nhưng trước hết, nó muốn nhìn thấy lũ nòng nọc hóa  bướm bay lên từ vũng sình. 

Không biết đã qua bao nhiêu buổi chiều với bầy nòng nọc lớn lên thành cóc và đã nhảy khỏi vũng sình, nhưng con Mỹ vẫn kiên trì với niềm tin của mình. Niềm tin của nó không hề bị bào mòn theo thời gian mà ngày càng trở nên vững vàng không suy suyển.  Nhất là khi con Mén về thăm nhà với ngào ngạt nước hoa thơm lừng từ mỗi bước chân thì con Mỹ càng chắc rằng cái ngày lũ bướm bay lên từ vũng sình của nó không còn xa nữa. Đài Loan… Bươm bướm… Đài Loan… Vài lần hiếm hoi con Mỹ rời mắt khỏi vũng sình và huơ chân múa tay chào mừng người bạn cũ, rồi sau đó nó tiếp tục còng lưng cắm mặt xuống đất.

Con Mén cằn nhằn sau khi ướm lên người con Mỹ mấy bộ quần áo cũ không còn hợp mốt. Sau một hồi kiên nhẫn lựa chọn trong số quần áo cũ của mình, con Mén ngó tấm lưng xương xẩu nổi mốc của con Mỹ, thở dài: Tao thấy chỉ có bộ mày đang mặc là hợp nhứt với mày. Mày không lớn khôn được chút nào hả Mỹ? Thôi, vậy cũng tốt. Cứ là đứa con nít với bầy bướm không có thật còn hơn trở thành người lớn như tao. Càng lớn thì càng mất mát nhiều. Đến giờ thì tao cũng chẳng còn gì để mất nữa.

***

Sau lần đó, con Mén bặt tin luôn.

Người ta nói chắc nó chán cảnh mỗi lần về lại phải nghe triền miên điệp khúc than nghèo kể khổ rồi mượn khéo tiền của mẹ nó. Nhưng cũng có tin rằng, con Mén bị giam lỏng nơi đất người xứ lạ, vì ông chồng tật nguyền của nó ghen kinh khủng, không muốn cho nó gặp bất cứ ai. Không biết mẹ con Mén nghĩ gì, nhưng xem ra mắt bà vẫn sáng lên mối hy vọng khi nhìn đám em gái con Mén nhổ giò lớn lên từng ngày.

Con Mỹ thì không bao giờ quan tâm chuyện con Mén chán về hoặc bị giam lỏng. Nó chỉ lải nhải trong lúc đi tìm những vũng sình với bầy nòng nọc mới: Đài Loan… Bươm bướm… Đài Loan… 

Nó tin rằng con Mén đã hóa thành bươm bướm, theo những đám mây trên cao kia bay về trời.

Thằng Tèo cũng vậy. Có điều thằng Tèo tệ hơn con Mén nhiều. Trước lúc hóa bướm con Mén còn về từ giã con Mỹ, để lại cho nó mấy bộ đồ thiệt đẹp. Thằng Tèo hóa bướm chỉ trở về rỗng không, cứng đờ. Con Mỹ níu gọi cách mấy nó cũng không lên tiếng.

Đúng lúc thằng Sửu khóc ồ ồ kể lại chuyện thằng Tèo té giàn giáo, trước lúc chết còn móc trong túi quần ra một nắm tiền đưa cho nó, nhờ chở nó về quê, thì con Mỹ lại nhảy cẫng lên vui sướng vì có một con bươm bướm đang bay ngang mặt.

Con Mỹ rộn ràng với niềm vui của mình, bỏ mặc thằng Sửu vẫn tiếp tục kể lể chuyện nó đi bụi ra sao, gặp lại thằng Tèo lần cuối ra sao… Nó ba chân bốn cẳng chạy ra vũng sình với bầy nòng nọc mà nó mới tìm được…

Nhưng con Mỹ luôn lẫn lộn về thứ tự thời gian. Thay vì tìm đến vũng sình mới tìm thấy hôm qua, nó lại cắm đầu chạy một mạch ra đồng, nơi lần đầu thằng Sửu chỉ cho nó bầy nòng nọc và bảo chờ bươm bướm bay lên. Nhưng làm gì còn vũng sình. Người ta đang đào lấy đất để đắp nền nhà, tạo ra một hồ nước mênh mông. Con Mỹ đứng ngẩn ngơ hồi lâu, cứ tiếc rằng, phải chi nó nhanh chân hơn thì đã kịp trông thấy đám nòng nọc hóa thành bầy bươm bướm bay lên mặt hồ… 

Dưới ánh nắng chiều, hồ nước từ từ đổi màu, từ xanh lơ chuyển sang màu vàng sậm rồi chuyển thành đỏ gắt. Con Mỹ nhìn sững sờ một lúc, rồi như phát giác ra điều gì, nó ngửa cổ nhìn lên trời. Là mây. Những đám mây của thằng Tèo, thằng Sửu, con Mén đã hóa thành màu đỏ ối. Chúng đang bốc cháy. Đẹp quá. Làm sao lên được với chúng? Con Mỹ bắt đầu vung vẩy đôi tay dài ngoẵng, bắt chước cách đập cánh của loài bướm. Chỉ có bươm bướm mới đến được với những đám mây.

Từ trước đến giờ, con Mỹ luôn tin rằng bầy nòng nọc của mình sẽ hóa bướm. Lần này nó cũng tin rằng đôi tay của mình sẽ được thay bằng đôi cánh của loài bướm. Nó sẽ bay đến những đám mây trên kia, với thằng Tèo, con Mén…

Đúng là con Mỹ cảm thấy đôi chân của mình không còn bám vào mặt đất nữa. Nó đang bay lên, qua hồ nước…

Tác giả: Lê Minh Nhựt

Nguồn tin: Thanh Niên

Tổng số điểm của bài viết là: 1 trong 1 đánh giá

Xếp hạng: 1 - 1 phiếu bầu

  Ý kiến bạn đọc

Cùng một tác giả

Xem tiếp 


Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây