Một khúc sông mưa

Thứ hai - 14/03/2011 06:12 4.043 0

Minh họa: Duy Hải

Minh họa: Duy Hải
Xóm Đáy nằm trên bờ sông. Đây là một khu dân cư tứ xứ xiêu dạt về lập nghiệp từ lâu đời. Họ từ miền Trung xa xôi vào, từ tận cùng đất nước đến, ở những tỉnh kề bên do điều kiện khắc nghiệt của ruộng đồng, nhất là những vùng gần biển, những năm mùa màng thất bát, vợ chồng con cái đùm túm nhau trên một chiếc ghe tìm đến, hợp với số người địa phương làm nên xóm Đáy. Như tên gọi của nó, hầu hết người dân ở đây có nghề truyền thống sông nước, đó là thầu những miệng đáy ở các cửa sông, cửa biển. Có những người nghèo khổ phất lên giàu có, nhưng cũng có những người dầm mưa dãi nắng suốt đời này qua đời khác vẫn cơ cực.

- Anh Thẩm ơi làm gì trên gác đó, xuống ăn cơm.

Tiếng gọi quen thuộc của Thoi Tơ từ dưới nhà vọng lên kéo Thẩm về buổi trưa của xóm Đáy. Nước của con sông Tiền đang lớn, Thẩm nhìn ra cửa sổ thấy những con sóng bạc đầu xô đẩy nhau ngoài khơi xa, nắng chiếu nhấp nháy trên mặt sông, chỗ có màu nước xanh biếc bên kia bờ. Như mọi ngày dòng chảy của con sông Tiền vẫn theo bên bồi bên lở.

- Anh học bài hay... thả hồn qua cồn Tân Long mà không nghe em gọi xuống ăn cơm?

Thoi Tơ lên gác, cô đứng ở đầu cầu thang nhìn Thẩm trách móc, đôi mắt của Thoi Tơ khi hờn trách thì mở to, có đuôi dài, ánh mắt vừa có vẻ tức bực, vừa có vẻ buồn bã, cam chịu khiến Thẩm cũng vừa thấy tức cười, vừa cảm thấy mềm lòng.

- Chà, hôm nay Thoi Tơ mặc chiếc áo màu tím đẹp quá, làm cho căn gác của anh sáng hẳn lên.

Thoi Tơ ngượng ngùng, chống chế:

- Đúng đấy, anh nhắc em mới nhớ. Căn gác của anh phải được dọn dẹp, tẩy uế mới được. Kinh khủng quá. Ở chỗ chật chội, đầy sách vở, bụi bặm như thế này không hiểu sao anh học bài được. Không phải màu áo tím của em làm sáng  căn gác u tối của anh mà phải nói là nó rọi vào đó những tia cực tím để giết vi trùng.

- Thôi đủ rồi, hạ anh vừa vừa thôi cô bé. Hôm nay chỉ có anh và em ăn cơm thôi sao, Thoi Tơ?

- Chứ còn ai vô đây nữa, ba má em đi canh đáy từ đêm hôm qua rồi.

- Hôm nào em thử mời kép của em tới ăn cơm và ra mắt anh luôn thể được không? - Thẩm đùa.

Lập tức Thoi Tơ chộp ngay cây chổi lông gà trên bàn học của Thẩm rượt anh chạy vòng vòng căn gác. Nhưng Thẩm nhanh chân hơn, anh chạy cách Thoi Tơ một khoảng vừa đủ để cho cây chổi lông gà ngắn ngủn của cô gái... quất vào không khí. Thẩm phóng luôn xuống nhà, trong lúc Thoi Tơ đứng ở chân cầu thang phụng phịu trách móc:

- Bộ anh không đùa, không ăn nói bậy bạ thì ngủ không ngon, ăn không yên sao?

Thẩm cười:

- Đúng là ăn không yên rồi. Nè cô bé, người ta thường nói trời đánh còn tránh bữa ăn, còn em thì rượt anh chạy có cờ trước bữa ăn thì tội ấy xử ra sao?

- Quỷ bắt anh cho rồi.

Thoi Tơ ném cây chổi lông gà và đi dọn cơm. Thẩm ngồi nhìn Thoi Tơ bưng từng món ăn lên bày trên mặt bàn tròn. Cái bàn cũ kỹ này hình như có từ cái năm Thẩm tới ở trọ, bây giờ cái chân xếp nó lung lay, Thẩm định đóng đinh, gá lại cho chắc mà cứ quên mãi.              

Thoi Tơ đẩy chén cơm về phía Thẩm. Cô bé cũng bưng chén cơm lên ăn nhỏ nhẹ như một con mèo. Thẩm nhìn thấy ở trán Thoi Tơ lấm tấm mấy giọt mồ hôi. Vừa từ bếp ra nên gương mặt Thoi Tơ đỏ ửng. Cô bé không có nước da trắng một cách tiểu thư như con gái trong thị xã, nhưng da mặt Thoi Tơ mịn, đậm đà như con gái xứ biển.

- Thoi Tơ năm nay mấy tuổi nhỉ? - Thẩm nhả hạt sạn trong cơm hỏi.

- Xì, đang ăn cơm lại đi hỏi tuổi người ta, anh làm như hỏi tuổi con nít không bằng - Thoi Tơ cự nự.

Thẩm cười:

- Chứ Thoi Tơ đòi lớn với ai?

- Năm nay người ta gần sắp ăn sinh nhật lần thứ 18 rồi. Anh có ngủ mơ không mà thấy em vẫn còn con nít?

Thẩm ngẩn ngơ:

- Thật vậy sao, nhỏ?

- Em có phải là anh đâu mà suốt ngày đùa cợt.

- Mau quá, mới ngày nào anh tới nhà, Thoi Tơ hãy còn là cô bé loắt choắt như con chuột nhắt.

- Thôi đi, hết ví em là mèo rồi tới chuột. Bộ không còn hình ảnh nào khác sao?

Thẩm cười giòn:

- Mèo và chuột là hình ảnh quen thuộc trong nhà, ví em như vậy là chứng tỏ anh thương em đó, thế mà cũng làm mặt giận.

- Xì, anh ăn cơm đi, ai thèm giận anh cho thêm... tức. Đưa chén cơm đây em bới cơm cho.

Sau khi nhận chén cơm đầy từ tay Thoi Tơ trao cho, Thẩm nhìn lại cô cười hỏi:

- Bao giờ thì tổ chức sinh nhật, nhỏ?

- Bộ anh gọi em một cách nghiêm túc không được sao mà cứ nhỏ này nhỏ kia. Em ghét ai lên mặt người lớn với em lắm.

- Anh lại thích gọi em là nhỏ hơn. Bao giờ ăn sinh nhật đây lớn?

- Em không đùa à. - Thoi Tơ lườm.

- Chứ gọi là gì, không chịu nhỏ thì anh gọi lớn chứ sao?

- Người ta tên Thoi Tơ. Nguyễn Thị Thoi Tơ đàng hoàng.

Cô bé vênh mặt, hất máy tóc dài qua bên vai áo tím. Thẩm cười:

- Ỷ có cái tên đẹp khoe hoài. Hồi đó còn đi học, mỗi khi thầy giáo gọi tên em lên trả bài, chắc em vừa đi vừa ngúng nguẩy như một cái thoi tơ trong máy dệt, phải không?

- Không.

- Không là sao?

- Không là... không thèm nói chuyện với anh nữa chứ sao.

Và Thoi Tơ bắt đầu không thèm nói chuyện với Thẩm nữa. Cô lặng lẽ ngồi ăn cơm, ăn nhỏ nhẹ như con mèo mướp vẫn thường quanh quẩn với Thoi Tơ. Không khí oi bức của buổi trưa đột nhiên lắng lại trong sự im lặng khó chịu. Trời hình như không có gió, Thẩm nhìn những sợi tóc mai của Thoi Tơ ướt mồ hôi, gương mặt cô ửng đỏ trong cái nóng ngột ngạt.

- Trời nóng quá đi mất, để anh tìm cái quạt. Anh thay trời làm gió, quạt cho em, nghen.

Thoi Tơ làm thinh. Thẩm lên gác lấy cái quạt giấy mang xuống, nhưng bàn ăn trống không, khiến Thẩm ngẩn ngơ. Thẩm đành ngồi ăn một mình. Nhón lấy một cây tăm, Thẩm vừa xỉa răng vừa đi ra phía sau nhà. Thoi Tơ đang ngồi dưới góc cây cóc, nhìn ra mặt sông với dáng ngồi lặng lẽ và gương mặt buồn rười rượi. Thẩm đi đến bên cạnh hắng giọng nói:

- Ủa, bộ em giận anh thật à?

Chợt Thẩm thấy đôi vai Thoi Tơ run rẩy, cô cắn môi cố giấu một cơn xúc động, nhưng đôi mắt đã nhòa lệ. Thẩm bối rối thật sự và anh luống cuống trước đôi tay thừa thãi của mình. Quả thật, chưa bao giờ Thẩm thấy Thoi Tơ khóc như vậy.

Thẩm hỏi rất ngây ngô:

- Sao em lại khóc?

- Anh đi chỗ khác đi, mặc kệ người ta. Thoi Tơ giận dữ nói.

- Trưa nắng như thế này chỉ có cây cóc già là có bóng mát thì anh phải đi đâu bây giờ?

- Anh đi ra ngoài bờ sông mà đứng, hay là...nhảy xuống sông cũng được.

Thẩm tức cười:

- Để làm gì?

- Cho cá lòng tong, tôm tép nó rỉa anh không còn miếng thịt nào cho bõ ghét.

- A, nhỏ ghét anh thậm tệ phải không?

- Em thù anh, em tức anh, em muốn... ăn tươi nuốt sống anh. Tại sao anh cứ trêu chọc em hoài vậy, làm như người ta còn là con nít không bằng.

- Trong nhà này chỉ có hai đứa, không chọc em thì anh biết chọc ai bây giờ?

Nghe thế, Thoi Tơ bật cười. Cô vừa cười vừa lau vội những giọt nước mắt.

- Quỷ bắt anh đi, chọc cho người ta khóc đã rồi chọc cho người ta cười. Sao anh ăn ở nhẫn tâm, độc ác quá vậy. Bộ anh không sợ chết mà không nhắm mắt được sao chứ?

- Ủa, đùa chơi một chút sao em lại mắng mỏ anh nhiều thế?

Và Thẩm leo tuốt lên cây cóc già đang mùa trái rộ tìm hái cho Thoi Tơ những trái cóc chín vàng lườm mà cô ưa thích, coi như quà tặng để giảng hòa. Mấy ngày nay, người mua cóc quen của Thoi Tơ ngoài chợ chưa vào hái cóc, tối nay thế nào cóc chín cũng rụng đầy, vì vào con nước lớn, giữa khuya về sáng, gió sẽ thổi mạnh. Từ trên cao, Thẩm nói vọng xuống:

- Nè nhỏ ơi, anh sẽ thảy cóc chín xuống tha hồ mà núm đấy nhé. Hai bàn tay của nhỏ đâu rồi?

- Hai bàn tay của em nhỏ xíu không núm cóc được đâu.

- Vậy thì em chạy về nhà lấy chiếc nón lá ra mà hứng, đâu có khó gì.

- Anh chờ em một chút.

Thẩm ngồi một cách an toàn trên cái chảng ba và ăn thử một trái cóc chín vàng. Không được ngọt lắm. Con gái thường thích những trái cây vừa chua vừa ngọt. Thoi Tơ sẽ thích chí với những trái cóc Thẩm hái.

Thoi Tơ từ trong nhà chạy ra, trên tay cầm chiếc nón lá. Cô đứng dưới gốc cây nhìn lên gương mặt đỏ ửng vì nắng. Thoi Tơ vừa cười vừa nói:

- Anh thảy nhè nhẹ thôi, thảy mạnh quá hư chiếc nón lá của
em à.

Thoi Tơ cầm ngửa chiếc nón lá, Thẩm vừa định ném trái cóc vàng xuống, Thoi Tơ bỗng la lên:

- Trời ơi, anh có bị cận thị không đấy, anh phải thảy vào chiếc nón lá chứ đừng thảy trúng đầu em nhé.

- Yên chí.

Và mỗi lần Thẩm thảy một trái cóc rơi bịch vào chiếc nón lá, Thẩm đều thấy Thoi Tơ nhắm mắt, rút vai và... lè lưỡi như con rắn mối. Cô bé nhắm mắt lại vì không dám nhìn trái cóc từ trên cao rơi xuống, sợ... trúng đầu.

- Một chục trái, đủ cho nhỏ ăn chưa?

- Đủ rồi, bộ anh bắt em ăn cóc chín trừ cơm sao chứ.

Thẩm cười, từ từ leo xuống. Những trái cóc chín vàng nằm yên trong chiếc nón lá của Thoi Tơ. Chiếc nón lá rất dễ thương với cái quai nón màu xanh da trời. Hai người ngồi trong bóng mát, hướng ra mặt sông. Mái tóc dài của Thoi Tơ bị gió cuốn bay, dạt vào một bên mặt Thẩm, anh nghe một mùi hương dịu dàng từ những sợi tóc đen mềm như nhung ấy. Vừa ăn cóc, Thẩm vừa hỏi:

- Sao hôm nay vẫn không thấy bà gì ngoài chợ vào hái cóc chín?

- Chắc bà ấy bận công việc, chưa vào được.

- Cóc chín đầy trên cây, không hái kịp nó sẽ rụng hết.

- Chắc chiều nay bà ấy vào.

Bỗng dưng Thoi Tơ trầm ngâm nhìn ra mặt sông bao la. Giờ này nước lớn đầy và có rất nhiều sóng.

- Tại sao tiếng sóng lúc nào nghe cũng buồn hết vậy anh Thẩm?

Câu hỏi bất ngờ của cô gái làm Thẩm khó trả lời. Thoi Tơ thường hay có những câu hỏi bất ngờ làm Thẩm lúng túng như vậy.

- Ờ... tại vì tiếng sóng không buồn thì đâu còn là tiếng sóng nữa.

- Tiếng sóng có phải là tâm sự của dòng sông không?

- Hình như là...

- Anh lúc nào cũng “hình như”, em thích anh nói rõ ràng kia.

- Vậy thì anh chịu.

- Anh không biết đâu, những đêm khuya, em thường lắng nghe tiếng sóng vỗ vào bờ đá, em cố tìm hiểu xem tiếng sóng nói lên điều gì.

- Thế em có hiểu được tiếng sóng nói lên điều gì không?

- Không.

- Đó là tiếng thở dài của dòng sông.

- Vậy khi nào sông thở ngắn? - Thoi Tơ chớp mắt hỏi.

- Khi nào em vui thì dòng sông thở ngắn, khi nào em buồn thì dòng sông thở dài. Dòng sông vui hay buồn cùng với con người ở bên cạnh nó đấy.

- Anh thích dòng sông này không?

- Thích nhưng mà sợ.

- Sao vậy?

- Ngày nhỏ anh bị chết hụt một lần bây giờ nhớ lại còn ớn xương sống.

- Em thì chẳng sợ đâu. Dòng sông với em giống như một người bạn. Em thường ngồi tâm sự với dòng sông đấy.

Thẩm cười:

- Em tâm sự điều gì vậy, có thể nói cho anh nghe được không?

- Không bao giờ.

- Em cũng bí mật như dòng sông này vậy.

Thoi Tơ nhìn Thẩm cười:

- Em mà bí mật gì đâu?

- Con gái thường bí hiểm lắm, nhất là Thoi Tơ lại càng bí hiểm hơn.

- Em như cánh hoa lưu ly trôi nổi trên dòng nước thì có. Anh biết hoa lưu ly không?

- Không.

- Em là cánh hoa lưu ly đấy. - Thoi Tơ cười.

- Nhưng nó ra làm sao mới được chứ?

- Anh thấy bất cứ cánh hoa gì màu tím buồn, trôi trên dòng sông, thì đó chính là hoa lưu ly đấy.       

Thẩm ném cái hột cóc râu ria ra mặt sông. Nó bay vèo trước mắt, và rơi mất tăm trong ánh nắng chói gắt. Tiếng mấy con chim hót líu lo đâu đó trên các vòm cây. Thoi Tơ kéo mái tóc bay tung của mình về để hờ qua vai. Không hiểu sao Thoi Tơ ngượng ngùng nói:

- Thôi, anh ngồi đây mà ngắm dòng sông, em phải đi giặt đồ phơi cho kịp nắng.

Nói xong Thoi Tơ đi như chạy vào nhà.

                       *

Nửa đêm trời bỗng đổ cơn mưa lớn. Gió thổi ào ào qua các vòm cây và làm căn nhà rung lên từng hồi. Thẩm thức dậy đóng cửa sổ cho mưa đừng tạt vào phòng. Anh nghe tiếng sóng sông Tiền quật vào bờ đá thật dữ dội. Rất may, buổi chiều bà mua cóc đã vào hái cóc chín trên cây, chở cả một xe ba gác mang ra chợ. Nếu không, gặp mưa gió như thế này, cóc sẽ rụng vàng mặt đất. Thẩm biết không thể ngủ lại được nên bật đèn ôn bài. Mưa lớn quá, tiếng nước chảy ào ào, và những giọt mưa nặng đánh lốp bốp trên mái tôn. Căn gác nhỏ ban ngày nóng bức là thế mà bây giờ tràn ngập hơi lạnh.

Dưới nhà, Thoi Tơ cũng đã thức giấc từ lúc cơn mưa ập xuống. Mưa đêm bao giờ cũng buồn. Thoi Tơ nằm trong mùng, kéo mền trùm kín và lắng nghe tiếng sóng đánh ì ầm vào bờ đá bên hông nhà. Tiếng sóng nghe dữ dội và đầy đe dọa. Thỉnh thoảng ngôi nhà rung lên vì gió lớn thổi qua. Thoi Tơ sợ một trận bão đi qua đây và nghĩ tới ba má cô đang giữ đáy ngoài cửa sông. Thấy đèn trên gác bật sáng, Thoi Tơ chồm dậy, cô ra cầu thang hỏi vọng lên:

- Anh Thẩm cũng thức dậy rồi à?

- Mưa gió thế này mà làm sao ngủ được, anh thức học bài.

- Em lên chơi được không?

- Em ngủ đi, còn sớm lắm, mai còn phải ra chợ.

- Em không ngủ được đâu, nằm dưới nhà buồn quá, em muốn lên gác nói chuyện với anh cho vui.

Thẩm cười:

- Nếu dưới nhà em sợ ma thì lên đây.

Thoi Tơ đặt bước chân của mình lên những bậc cầu thang. Cô nghe những bậc thang gỗ rung lên mà bình thường Thoi Tơ không bao giờ để ý.

- Eo ơi, căn gác của anh sao lạnh ghê gớm thế?

Thoi Tơ kêu lên khi bắt gặp hơi lạnh tràn đầy trên căn gác nhỏ.

Thẩm cười:

- Mai mốt anh sẽ đặt trên này cái lò sưởi để khi em lên khỏi phải kêu.

- Sao căn gác ban ngày nóng mà ban đêm thì lạnh?

- Tại thời tiết thay đổi đấy cô
bé ơi.

- Người ở trên căn gác này chắc cũng thay đổi bất thường lắm.

- Anh thường bị chập điện đấy, hãy cảnh giác đi nhỏ.

Thoi Tơ ngồi xuống bên cạnh đống sách vở bừa bãi, lưng cô dựa vào tường, hai tay ôm lấy ngực vì lạnh.

- Em lo quá.

- Lo gì?

- Giờ này không biết ba má ngoài cửa biển ra sao, đã gần hết con nước rồi.

- Chắc là... không sao đâu.

- Em mong ba má về ghê nơi. Ngày mai không thấy ba má về, chắc em phải đi nhờ ghe của người quen ra cửa biển quá.

- Nếu hết con nước thế nào hai bác cũng về, em ra ngoài đó làm gì cho nguy hiểm.

Thoi Tơ cười:

- Em ra ngoài cửa biển y như đi chợ hàng ngày. Có anh chưa biết cửa biển bao giờ nên mới sợ.

- Con gái không nên liều lĩnh.

- Em lại thích như thế, em ghét con gái lúc nào cũng nhỏ nhẹ, đụng tới cái gì cũng sợ.

- Nếu em đi chắc anh phải ra ngoài quán ăn cơm, hay phải tới nhà thằng bạn ăn chực quá.         

Thẩm gấp sách lại, anh vẽ ngón tay trên mặt bàn học thành những vòng tròn vô nghĩa. Thoi Tơ ngồi đó, co ro như một con mèo sợ rét. Dưới ánh đèn, đôi mắt của cô bé trông thật to, nhìn Thẩm như trách móc, giận dỗi và thật buồn.

Thoi Tơ nói:

- Vậy thì chắc em không đi đâu.

- Đúng rồi, thế nào hai bác cũng về. Chuyến này về chắc được
nhiều cá.

- Em cũng rất mong như vậy.

Ba má của Thoi Tơ sống với nghề đáy đã mấy chục năm, đó là cái nghề truyền thống của xóm Đáy này. Có người làm nghề đáy đã phất lên và giàu có, chỉ mình ba má Thoi Tơ còn nghèo. Một vài chuyến đáy trúng, bán được nhiều tiền cũng để trang trải bớt nợ nần rồi đâu cũng lại vào đó. Thoi Tơ là một cô bé học giỏi, chịu khó, thông minh, những năm còn đi học Thẩm đã kèm cho Thoi Tơ và anh nhận thấy điều đó. Tuy nhiên do hoàn cảnh, Thoi Tơ không thể tiếp tục học nữa mà phải ra chợ phụ với ba má lo kinh tế gia đình. Nhiều lúc Thẩm nghĩ rồi cuộc đời Thoi Tơ sẽ đi đến đâu. Một cô gái xinh đẹp, thông minh và đơn độc trong ngôi nhà vắng lặng bên cạnh dòng sông lúc nào cũng có những âm thanh sôi động mà ngậm ngùi của sóng gió.

- Anh đang nghĩ gì vậy?

- Nghĩ về em.

- Anh chỉ xạo thôi, có bao giờ anh nghĩ về em đâu?

- Sao em có vẻ... mất lòng tin với anh như vậy, hả Thoi Tơ?

- Anh nên hỏi anh, chứ sao lại hỏi em.

- Anh có cảm tưởng hình như em giận anh điều gì mà không chịu nói ra, đúng không?

Thoi Tơ lắc đầu:

- Em chẳng giận anh điều gì cả.

Thoi Tơ cắn môi, cô quay mặt đi. Thẩm nhìn thấy mái tóc mềm của Thoi Tơ thả trên lưng áo như một dòng suối đen huyền, óng ả. Cơn mưa đã đằm thắm trở lại, gió cũng hết cái thời cuồng bạo của nó, tiếng sóng ngoài sông chỉ còn nghe một âm điệu thì thầm vang nhẹ như một tiếng thở dài.            

- Mấy cô bạn của anh sao lúc này không thấy tới chơi?

- Họ bận học thi cả rồi.

- Anh có buồn không?

- Mọi chuyện với anh đều bình thường nhưng sao em lại hỏi anh như vậy? - Thẩm ngạc nhiên.

- Em vui miệng hỏi thế thôi. Sống không có bạn thì cũng buồn, như em vậy.

- Chứ mấy người bạn trai của em đâu rồi, sao lâu nay không thấy tới hái cóc?

- Bạn hồi nào đâu, mấy thằng nhóc đó đâu phải là bạn của em.

Thẩm cười thầm, đó là anh nói mỉa Thoi Tơ. Bởi vì trong xóm, Thoi Tơ chơi thân với mấy đứa con trai học tiểu học. Những chú nhóc này thường kéo qua leo hái cóc chín và đùa nghịch như quỷ sứ. Hái cóc chín đã đời, những chú nhóc còn tắm sông, đuổi bắt nhau, la hét đến nhức lỗ tai làm Thẩm ôn bài không được nên anh rất tức. Thẩm nheo mắt, chọc Thoi Tơ:

- Kể ra chơi với con nít cũng vui.

Thoi Tơ nổi sùng:

- Bộ hồi nhỏ anh không như tụi nhóc à, sợ anh còn nghịch hơn mấy đứa đó nữa chứ.

- Thôi bỏ qua đi, không lẽ nửa đêm thức dậy, anh và em gây lộn. Thẩm cười.

- Nói chuyện với anh tức quá trời.

- Ai biểu lên đây làm chi.

Thoi Tơ đứng bật dậy, không thèm nhìn Thẩm, cô xuống cầu thang. Bao giờ cũng thế, chấm dứt câu chuyện giữa Thẩm và Thoi Tơ là một cuộc giận hờn, có khi kéo dài cả tuần lễ mà nguyên nhân là do Thẩm. Thế rồi anh tìm cách làm hòa, chọc cho Thoi Tơ cười và quên giận. Không hiểu sao Thẩm lại thích chọc cho Thoi Tơ giận như thế không biết, có lẽ anh sợ nhìn thấy Thoi Tơ ngồi trầm lặng một mình với đôi mắt buồn nhìn ra con sông dâng nước. Lúc đó có lẽ Thoi Tơ đang theo dõi những cánh hoa lưu ly của mình, nó trôi dật dờ trên sóng và không biết đi về đâu. Hoa lưu ly là gì, đến bây giờ Thẩm cũng không biết hoa lưu ly ra làm sao.

Thoi Tơ chui vào mùng nằm, nhưng cô không tài nào ngủ được nữa. Cô kéo mền trùm kín từ đầu đến chân, một lúc ngộp thở, Thoi Tơ tung mền ra và bắt gặp hơi lạnh đang còn đầy trong căn phòng nhỏ. Đêm khuya lắm, cơn mưa hứa hẹn sẽ kéo dài tới sáng. Thoi Tơ giận Thẩm ghê gớm và muốn khóc quá chừng. Thẩm đứng trên đầu cầu thang gọi vọng xuống:

- Sao lại bỏ xuống dưới vậy nhỏ?

Thoi Tơ làm thinh. Thẩm cười:

- Bộ giận anh thật à?

Thoi Tơ không thèm trả lời. Cô nhắm mắt lại và bịt luôn cả hai lỗ tai để đừng nghe tiếng của Thẩm nói. Có lẽ Thẩm cũng bỏ đi, chắc anh trở lại bàn học của mình và ôn bài nên Thoi Tơ thấy cả một khoảng không gian im lặng bao trùm lấy cô. Thoi Tơ nhắm mắt, nhưng lạ chưa, cô không khóc, mà nước mắt cứ lăn ra hai dòng rơi trên gò má.

Cơn mưa đã dứt từ lúc nào Thẩm không hay biết, khi anh giật mình thức dậy thì còn mười lăm phút nữa là tới giờ vào học. Thẩm chỉ còn kịp quơ vài cuốn tập sau khi đánh răng rửa mặt rồi phóng nhanh xuống nhà.

Thoi Tơ đã ra chợ từ sớm, Thẩm thấy trên bàn ăn có một đĩa cơm chiên trứng và chén nước mắm tỏi ớt. Cạnh đó là mảnh giấy học trò viết vội, chữ của Thoi Tơ:

"Anh Thẩm ơi, em phải ra chợ sớm, thấy anh ngủ ngon nên không kêu anh dậy. Hôm nay không còn  gì ăn ngoài cơm nguội em chiên với trứng, anh thức dậy ăn sáng rồi đi học. Trưa em về sớm sẽ nấu cơm cho anh ăn, anh nhớ đừng đi ăn tiệm hay đi... ăn chực nhà bạn bè nhé!"

Thẩm viết vội mấy dòng phía dưới bức thư:

"Nhỏ ơi, anh bị nhỏ giận hồi đêm qua, tức quá không học bài được, lại ngủ quên nên sáng dậy trễ. Không kịp ăn đĩa cơm chiên của nhỏ đâu, dù biết rằng rất ngon. Anh chỉ còn mười lăm phút đạp xe tới trường. Vậy nhỏ về nhớ ăn... chén cơm chiên giùm anh."

Thẩm dẫn chiếc xe đạp cũ của mình ra, khóa cửa nhà rồi vội vã phóng xe đi. Cơn mưa đêm còn để lại một không khí ẩm ướt cho buổi sáng. Hàng cây trên đường đi được cơn mưa tắm gội sạch sẽ và hình như có rất nhiều lá non mới thay cho những chiếc già cỗi mới rụng. Thẩm đạp xe qua cầu Quay, mấy cuốn sách và tập kẹp bên tay trái, dòng sông chảy dưới chân cầu một màu nước ngầu đục và dập dềnh những đám lục bình xanh mướt. Dòng sông buổi sáng thật hiền hoà, những con sóng lượn lờ như chưa bao giờ biết giận dữ.

Tác giả: Từ Kế Tường

Nguồn tin: Văn nghệ trẻ TG

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

Cùng một tác giả

Xem tiếp 


Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây