Gã buôn cá mòi ở Tsukiji

Thứ tư - 15/08/2012 04:33 4.398 0

Gã buôn cá mòi ở Tsukiji

Tháp đồng hồ ở tòa Ginza Wako cổ kính đổ chuông vang cả khu phố.Khu Ginza náo nhiệt về giữa đêm đã bắt đầu thưa thớt người. Những quầy bar sạch bong khách. Tiếng côm cốp của những chiếc tách đang được thu doạn làm cho quán bar buồn bã. L. mặc lại áo khoác rồi bước ra phố Chuo Dori để tản bộ về khách sạn dù còn cả một quãng khá dài. Một ít vang Nhật hiệu Chateau Merican còn vướng mùi ở đầu lưỡi. L. bắt đầu cảm thấy cô đơn giữa Tokyo xa lạ…

Khách sạn Mitsui Garden nằm nghiêng nghiêng như một khối hình bình hành trên đoạn gấp khúc của con phố Showa Dori. Trời về đêm lành lạnh. Máy điều hòa trong khách sạn được chỉnh tầm trên 300C.  Dù vậy nhiều người vẫn  túa ra ban công khách sạn nhìn xuống phố. Họ muốn ngắm một Tokyo yên bình về đêm. Bên trái L., một cặp người Trung Quốc đang ôm nhau hạnh phúc. Một cái ôm từ phía sau lưng của chàng trai, cô gái ngiêng nhẹ đầu sang phía bên bắp tay trái chàng trai. L. phỏng đoán được vì họ nói với nhau bằng tiếng Bắc Kinh, dù rất khẽ. Vài tiếng cười kiểu cách vang đọng trên ban công dài. L. hít một hơi dài, hơi lành lạnh len vào cuống họng khá dễ chịu. L. tắt nguồn điện thoại, định thay sim của mạng di động Nhật Bản mà L. mua được ở một cửa hàng bán điện thoại cũ ven đường để gọi cho một vài người bạn, có thể bù khú cà phê sáng mai, chẳng hạn. Khi vỏ sau điện thoại sắp được trượt  ra, L. lại đẩy nó về chổ cũ. L. chẳng còn hứng thú cho một cuộc gọi gọn lỏn vào giữa đêm dù  L. vẫn chắc rằng những người bạn của mình vẫn còn thức và khá tỉnh táo bên những màn hình vi tính. L. nắm hờ điện thoại trong lòng bàn tay trái. Không có một cột sóng nào của Vinaphone ở Tokyo. Một chuyến công tác nhàm chán. Công việc “kĩ sư cầu nối” bắt đầu làm cho L. thấy nản. Những đoạn dịch khô ráp và khuôn mẫu.  Bỗng nhiên, trong cơn gió đêm se sắt lạnh, L. muốn làm thơ như hồi đại học. Những bài thơ về đồng quê nhưng ngôn từ hiện đại và khá mộng mơ. Tốt nghiệp, việc làm thơ trở nên xa xỉ đối với L.. Đã khá lâu rồi, chẳng một bài thơ nào được viết. L. kí ức cảm giác ngồi gọt từng chữ trên chiếc máy tính để bàn cũ ở kí túc xá vào mỗi tối cuối tuần. Những ngôn từ bắt đầu nhảy loạn trong đầu L., khiến L. càng lạnh lẽo. Trời Tokyo trống vắng đến não người. Những dòng người cô lẻ, bước chầm chậm dưới phố, rờn rợn trong đầu khiến L. không đủ can đảm nhìn xuống. L. nhắm nghiền mắt như đợi chờ cơn váng vất đi qua. Đối diện L., đèn ở phố Shin- Ohashi Dori bật sáng. L. lại muốn đi, sang Shin- Ohashi Dori chẳng hạn…

Đoạn Tsukiji bắt đầu huyên náo. L. vội quay vào phòng, khoác lên chiếc áo khoác da cổ cao, thủng thẳng ra khỏi khách sạn. Đã nhiều lần đến Tokyo nhưng L. chưa lần nào có dịp đến Tsukiji. Tsukiji là một ngôi chợ cá lâu đời ở Tokyo. Ngôi chợ cá lớn nhất thế giới này nằm bề thế khúc phía nam phố Shin- Ohashi Dori như một bức tranh đầy hương vị về khuya. L. bước thật chậm trên phố, cũng khá đông người ồ ạt tới Tsukiji. Bối cảnh trước mắt làm L. hơi cuống  quít. Bước chân L. có vẻ nhanh lên và dài ra trên nền đường lạnh toát. Tầm hai mươi phút, L. đã đến cổng chính của Tsukiji. Mùi cá xộc lên nhưng không có dấu hiệu của sự tanh tưởi vốn mặc định. Những xe tải chở cá rồ rồ ra vào cổng chợ tạo nên một không gian huyên náo. Tưởng chừng Tsukiji như một cảng cá đang vào mùa biển êm. Thi thoảng, những chiếc  phi cơ Cargo Jet  vận chuyển cá  từ phía ngoài biên giới hạ cánh rì rầm trước khu trung chuyển của chợ. Những sạp cá nằm san sát nhau, trở nên vô tận trong mắt L. Những mắt cá trong lao láo tựa như đang nhìn với phía L. L. dừng hồi lâu ở sạp cá bã trầu sẫm hồng, thứ cá mà L. rất thích ăn, vuốt vào sóng lưng chúng một cách thích thú. Khu đấu giá cá bắt đầu huyên náo bởi các nhà thầu đã tập trung đông đúc, trả giá sát rạt từng con cá. Khu xẻ cá ngừ, những gã thợ xẻ bắt đầu những nhát dao đầu tiên. Mùi cá ngừ xộc vào mũi L.  thứ mùi tươi rói thơm dịu. L. bắt đầu cảm thấy ổn hơn. Cả khu chợ nhộn nhạo những tiếng cảm thán của những buôn cá và hành khách. Không khí tấp nập dần lên trong các ngách chợ, nhiều thứ âm thanh pha tạp vào nhau khiến L. lắng nghe một cách mệt nhọc. L nghĩ, Tsukiji đã đến lúc không hợp với mình. L. quay người, trở ngược lại cổng chợ để lội bộ về khách sạn. L. hơi cúi vì sợ sự ồn ả của khu chợ tia thẳng vào tai. L. bước vội. Phía sau L., Tsukiji vẫn huyên náo và nhộn nhịp. Trời Tokyo dần sáng…

0o0

Tokyosáng lạnh và thoáng sạch. Hơi lạnh bíu ríu dưới lớp đế giày dày xụ. khiến L. nhấc chân thật vội trên những bậc thang dẫn xuống khu nhà hàng của khách sạn. L. ăn sáng qua loa với một miếng bánh mì tươi và ca cao nóng. L. thích một lon coca hơn nhưng tiết trời không cho phép L. gọi. Những lon coca loại không đường xếp ninh ních trong tủ lạnh vì chẳng ai màng tới. Cuối cùng, L vẫn gọi một lon bỏ vào cặp táp trước khi rời khỏi nhà hàng. L. nhoẻn cười với cô bồi bàn: “Chờ nắng lên!” – L. nói tiếng Nhật như người Tokyo, nhẹ nhàng và đầy cảm thán.

 Đoàn kỹ sư phần mềm của công ty đã chờ sẵn ở sảnh khánh sạn. L. đứng rời rạc ở một góc, nhìn xa xăm ra khúc phố vắng lặng tựa như một khu phố cổ mấp mé trước mặt. L. lại thấy mình lẻ loi. Những ngôn từ sáo rỗng và không khí giả tạo vây lấy đoàn công tác làm L. thấy ơn ớn ở cuống họng.  Tất cả bắt đầu mơ hồ dần trong mắt. Cú huých vai nhẹ của H. làm L. giật mình khi taxi vừa phanh chậm rãi trong sân khách sạn.

- Chị có chuyện gì à? – H. nhẹ giọng sang trái, nơi L. đang ngồi lặng yên trong taxi nhìn ra phố. H. buông thỏng giọng hơn – Hay chị đổ bệnh rồi?

L. cười nhẹ, sâu kín:

- Tối nay, đến Tsukiji với chị không? – Bỗng dưng Tsukiji níu giữ L., hiện lên trong đầu L. một cách vội vàng.

- Tsukiji? – H. tu từ - Chị đến đó làm gì, nó chỉ toàn cá….

- Em có đi không? – L. bắt đầu “đanh đá” – Không đi thì chị đi một mình…

- Đi! Đi! Đi chứ! – H. gật đầu liên tục như thể sợ tuột đi một cơ hội. Thi thoảng, H. muốn mời L. một tối cà phê tại quán mang phong cách Nhật chính thống mà H. biết được trong những ngày lưu học ở Tokyo nhưng ngại ngần. H. cũng có những tối cô đơn, như L.

Đến lượt H. nhìn xa xăm ra đường đang ngồn ngộn xe cộ qua tấm kính mờ đục của taxi. L. đầy dần trong cái nhìn xa xăm của H….

0o0

Việc phiên dịch của L. đã tạo ra sự đồng thuận cao cho hai công ty trong quá trình đám phán. Chuyến công tác hoàn thành sớm hơn dự kiến, L. được  thêm một ngày tự do ở Tokyo, không bị ràng buộc bởi một đoạn phiên dịch nào nữa. Trong khi mọi người túa đi khắp nơi thăm thú, L. bước nhẹ vào khách sạn, hớp một chút cocacola không đường mua từ ban sáng, nằm vật ra giường một cách ngột ngạt. Điện thoại L., sóng tắt ngúm, màn hình trơ ra theme là một con đường đầy tử đinh hương. Gió từ cửa sổ thổi vào ràn rạt. L. không có thói quen đóng cửa sổ dù máy lạnh trong phòng vẫn đang bơm gió rì rì. L. mở xem vài ba bức ảnh chụp được ở Tokyo vài ngày qua. Một vài bức, L. thấy H. đang nhìn sâu về phía sau lưng mình. L. đột nhiên tắt máy, cảm tưởng một điều lạ lùng, giữa mình và H.. L. bắt đầu tri giác về H.: Những cốc nước vào giữa lúc L. đang làm việc khi  mà cốc nước trên bàn L. đã cạn khô, những lúc H. đợi L. ở cổng công ty dù chẳng bao giờ cùng chạy xe trên một hướng đường… Một cảm giác sợ hãi bắt đầu chập chờn trong đầu L.

Tiếng gõ cửa lốp cốp một cách rời rạc, chần chừ. L. oải người bước dậy. Là H., H. hơi cúi, động tác giả cảm tưởng như H. đang khó khăn trong tư duy ngôn từ. L. cũng hơi cuống:

- Sao em không đi đâu chơi cả à, thời giờ còn dài mà!

- Chị hẹn em đi Tsukiji mà!

L. lấy điện thoại, chỉnh múi giờ GMT + 9:00 Tokyo, nhìn xuống phố:

- Còn sớm mà em…

- Vậy em đợi chị…- H. quay lưng nhanh, bước về dãy phòng bên dưới, những bước đi buồn bã…

Cơn váng vất đi nhanh. H.  đã bắt đầu nhạt dần trong đầu L…

0o0

H. đứng sẵn đợi L. ở ngoài cửa thang máy. Khu hành lang khách sạn luôn lành lạnh bởi sự thoáng sạch của những tấm đá hoa cương sẫm màu. L. búi tóc cao, mang ủng và một cái Jacket nâu khá dày. Cả hai đi chậm rãi trên phố Shin- Ohashi Dori. Cả con phố tấp nập dần lên khi cả khu chợ Tsukiji bắt đầu sáng đèn. H. thi thoảng xuýt xoa vì hơi lạnh ngập ngụa ở những con phố đêm. L. vẫn thản nhiên bước đi, chốc chốc lại nói với H. một vài câu gọn lỏn khi thấy một pano thú vị treo ở các cửa tiệm. Cả hai đều thấy cô lẻ giữa đêm Tokyo…

Khung cảnh Tsukiji có vẻ khang khác lần đến trước của L. Biển đã vô mùa cá mòi, L. nghe được từ những âm thanh xộc xệch trong chợ. Những giỏ cá mòi được thương cá đẩy liên tục vào các sạp chợ. Mùi cá mòi tươi làm L. thấy dễ chịu. L. kí ức những ngày tuổi thơ ở xóm vạn chài đông đúc và nồng vị biển. Những ngày đợi ghe của ba từ khơi về, L. hay ngồi xếp những hoa thùy dương trước biển thành một vòng tròn màu vàng. Những vòng hoa vàng trên cát to dần, to dần cho đến lúc L. rời biển…

- Cô gái, tôi đi qua một tí! – Một gã buôn cá đang hì hục đẩy một ki cá mòi vào sạp. Gã nói thứ tiếng Nhật trong vắt và nặng mùi địa phương. L. nép người vào sạp cá bên cạnh. Gã cũng buông tay xe đẩy, xếp nhẹ nhàng những con cá lên chính sạp cá L. đang đứng. L. vội lách người để khỏi…chướng. L. mê mẩn nhìn gã xếp cá mòi lên sạp. Tạp dề nilong màu xanh dương của gã ướt sũng vì nước đá. Thi thoảng, gã gạt nhẹ mồ hôi bên trán trái dù không khí ở Tsukiji luôn lạnh lẽo.

Gã trợn xoe mắt khi thấy L. đang nhìn chầm về phía mình. L. vội lách mắt sang trái, cố che dấu sự bối rối đang rõ dần lên trên mặt. L. chẳng biết làm gì cả, hơi cúi và đứng yên một chổ. Gã phì cười, tiếng cười rít nhẹ. Khi những con cá mòi cuối cùng trong ki đã nằm gọn lỏn trên sạp, gã tháo vội găng tay, chùi tay vào chiếc khăn đặt ở cuối sạp.

- Cô thích cá mòi à? – Gã húng hắng hỏi.

- Sao? Gì ạ? À, ừ, tôi thích chúng. – L. ấp úng như người lần đầu thực hành tiếng Nhật.

Gã buôn cá lại buông giọng cười. Gã bắt đầu lạ lẫm trong mắt L.

- Cô không phải người Nhật! Tôi đoán chắc là như vậy?

- Sao anh biết? – L. thoáng run nhẹ.

- Cô nói tiếng Nhật còn ọ ẹ, với lại gương mặt cô giống những cô gái Trung Quốc hay vùng Đông Nam Á hơn!

- Hình như anh đã buôn cá mòi ở những nơi đó? – L. nhớn mắt, bắt đầu thấy tỉnh hơn.

- Không, tôi chỉ buôn cá mòi ở Tsukiji, mà cô là người Trung Quốc à?

- Không, Đông Nam Á, ở một đất nước rất thích cá mòi…

Đoạn L. vừa dứt câu, những người mua cá bắt đầu đông đúc. Gã buôn cá không nói thêm được câu nào, vung nhẹ tay chào L. Nhìn dáng bộ dường như gã cũng thấy hơi tiếc. Trong làn người ngược xuôi len giữa những gian hàng bảy mét hai, gã thấy L. đi chậm về phía cổng chợ. Gã gọi với theo:

- Cô gái Đông Nam Á!

L. nghe như một thanh âm hạnh phúc đang rì rì chạy trong huyết quản. L. dừng lại, ngoảnh mặt về phía gian hàng của gã. Gã nói vài câu với những người mua cá rồi lách vội đến chỗ L. Gã chìa ra một túi cá mòi, một con búp bê bằng giấy và cây cào tre dán, gã ngắc ngứ, tới lượt gã nói tiếng Nhật rất ọ ẹ:

- Cá mòi Tsukiji, chúc cô ngon miệng. Búp bê Daruma, cây cào tre, chúc cô may mắn. Chúng là biểu tượng may mắn của người Nhật. Hẹn gặp lại cô ở Tsukiji.

- Cảm ơn anh nhiều!

Đoạn L. cúi đầu cảm ơn, gã đã lách nhanh về phía gian hàng. Đôi ba lần gã quay lại nhìn L., cười ngọt lịm. L. thấy râm ran vui. Nỗi cô đơn vơi dần theo mỗi bước chân nhẹ nhõm của L. Tsukiji xa dần phía lưng L. L.  cũng dường như quên mình đến đây cùng H…

0o0

- Em biết không H., một gã buôn cá mòi ở Tsukiji đã hỏi chị thế này, thế này… Gã còn tặng chị thứ này, thứ này... Gã còn hẹn chị thế này, thế này… Chắc hôm nay chị phải làm thơ quá, H. ạ…

Tokyođã sang ngày. Cuối cùng L. cũng tìm thấy H. uống trà đợi mình ở một quán trà nhỏ trước cổng chợ. L. say mê kể về gã buôn cá, có khúc, L. cười vang một cách nhẹ nhõm.

H. im lặng, nhìn xa xăm ra khúc phố đầu ngày vắng teo…

Tác giả: Trần Minh Hợp

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

Cùng một tác giả

Xem tiếp 


Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây