Con hoang

Chủ nhật - 15/05/2011 23:14 5.585 0

Minh họa: Duy Hải

Minh họa: Duy Hải
- Chị trả cho tui năm ngàn đồng!

- Tiền gì mà trả?

- Tiền công tui lụm (thay vì lượm) cái nón cho chị đó.

Cô gái tròn xoe mắt nhìn thằng bé lem luốc, ốm tông ốm teo, đen thui lui. Giọng cô gái vẫn ngọt ngào:

- Chị đâu có nhờ em lượm đâu nè. Tự em…

Nó trợn tròn mắt, vênh mặt lên:

- Sao hồi nãy tui lụm chị hổng cản, bây giờ tui đã lụm rồi thì chị phải trả tiền cho tui chứ!

Cô gái chưa kịp trả lời, nó đã ứa nước mắt, thút thít:

- Chị hổng trả tiền, tui đói, mẹ tui cũng đói. Hồi sáng tới giờ hổng có gì để ăn.

Thấy cô gái ngạc nhiên, anh Tùng chạy xe honda ôm đầu chợ giải thích:

- Em ơi, nó là thằng Con Hoang đó em, con của con điên đằng gầm cầu Bằng Lăng kia kìa. Trả đại cho nó năm ngàn đi, coi như bố thí làm phước hén.

Cô gái móc bóp đưa cho nó mười ngàn đồng. Nó cầm tờ tiền rồi chạy vụt vào chợ, mất hút.

Hồi sinh thằng Con Hoang, mẹ nó hổng có đặt tên. Người đàn bà điên sinh con thì làm gì mà biết đặt tên cho con. Hồi mẹ nó chuyển dạ, dì Năm bán hột vịt thấy tội nghiệp nên đưa mẹ nó vào trạm xá. Sinh xong, dì Năm đặt tên cho nó là thằng Hoàng hay thằng Hoang gì đó, lâu quá rồi cũng hổng ai còn nhớ. Dì Năm cũng quên, ai hỏi dì hồi đó đặt tên cho thằng con của con điên là gì, dì cười khì, lắc đầu bảo ai mà nhớ. Dì Liên bán chuối chiên nói bâng quơ: "Tên của một con người, nhiều khi cũng khó nhớ quá hén!". Còn cái tên Con Hoang ai đặt cho nó, đặt hồi nào thì cũng hổng ai nhớ. Đời mà, biết bao chuyện phải lo, phải làm, ai nhớ chi ba cái chuyện như chuyện tên, tuổi của một thằng nhóc con của một người điên.

Cái tên do dì Năm đặt cho thằng Con Hoang thì hổng ai nhớ, nhưng cái nguyên cớ để xuất hiện thằng Con Hoang thì ai cũng nhớ vanh vách, từ chị bán vàng cho đến chị bán rau đều biết và có thể kể lại rành mạch. Lâu lâu, có người ở xa tới, thấy thằng Con Hoang, hỏi cái thằng con của ai, sao tèm lem tuốt luốt, ốm nhách ốm nhom thì thế nào cũng có người kể rành rẽ, khúc chiết. Mà kể có chính xác hay không thì cũng hổng ai biết. Nhưng ngộ là ai cũng tin. Rồi họ lại kể cho người chưa biết nghe về câu chuyện của thằng Con Hoang. Mà kể lại thì phải sắp xếp ý tứ cho gọn ghẽ, có đầu có đuôi, đôi khi còn thêm, bớt cho câu chuyện hấp dẫn. Lẽ đương nhiên mà.

* * *

Câu chuyện về thằng Con Hoang và mẹ của nó được chắp vá lại như thế này…

Ở chợ Bằng Lăng, lâu lâu xuất hiện một người bệnh tâm thần là chuyện hết sức bình thường. Nhưng kể từ khi con điên xuất hiện trong cái chợ Bằng Lăng này thì mọi việc không còn bình thường nữa. Người ta gọi nó là con điên vì hổng biết nó tên chính xác là gì. Chị Sáu bán xôi vò hỏi, nó nói tên Cát Phượng, hôm sau cô Bảy bán chè hỏi tên gì, nó nói tên Hằng Nga. Cô Bảy cười ngất, nói: "Con nhỏ điên mà biết chọn toàn tên đẹp không hà. Điên gì khôn quá trời hén!". Con điên sống nhờ vào sự đùm bọc của mấy chị tiểu thương trong chợ. Thấy cái áo nó rách, đưa ra những phần nhạy cảm, mấy chị bán rau trong chợ rỉ tai nhau bàn tán, rồi hùn tiền lại mua cho nó cái áo mới. Thấy cái mùng của con điên lủng lổ chổ, sợ muỗi vào cắn, mấy dì bán bánh mì nói với nhau, rồi hùn tiền lại mua cho nó cái mùng mới. Ban ngày, con điên cứ ngồi ủ rũ, đôi mắt vô hồn và nói lảm nhảm cái gì đó mà không ai nghe được. Nhiều lần chị Sáu bán bánh cam rình sau lưng con điên để nghe xem nó nói cái gì, nhưng nghe rồi cũng hổng hiểu. Nhiều người thấy chị Sáu đứng rình cả buổi, nên gặp chị Sáu hỏi: "Ê, con điên nó nói cái gì dạ?". Chị Sáu lắc đầu: "Tui hiểu nó nói gì chết liền!".

Con điên đói bụng cũng hổng chịu nói với ai, cứ ngồi khóc. Mới đầu, thấy con điên khóc, hổng ai biết vì sao nó khóc. Người ta nghĩ điên mà, biết bao chuyện buồn, nhiều khi ngồi nhớ lại, khóc vu vơ vậy thôi. Chị Hoa bán bánh canh hỏi: "Ủa, chuyện cũ là chuyện gì vậy?". Chị Hồng bán bún riêu nói vói qua: "Mầy đi hỏi nó á, ở đây hổng ai biết". Thêm một trận cười nữa từ chủ đề con điên. Một lần con điên ngồi khóc đã rồi ngã lăn ra xỉu, mặt mày xanh lét. Mấy chị bán trong chợ xúm lại, cạo gió rồi đổ sữa, nó mới tỉnh lại. Từ đó, thấy con điên khóc là người ta biết nó đói bụng nên đem cho khi thì gói xôi, khi thì ổ bánh mì chan nước sốt. Còn tối, con điên ngủ dưới gầm cầu Bằng Lăng. Vậy mà con điên vẫn cứ mơn mởn xinh tươi, da trắng ngần, đôi mắt đen huyền, đôi môi đỏ tươi, mái tóc dài đen óng. Điên vậy chứ kỹ lưỡng lắm, ngày nào cũng tắm rửa, suốt ngày cứ lấy kiếng ra soi để chải tóc. Đi đâu ra khỏi gầm cầu là trùm khẩu trang, đội nón, bao tay kín mít. Mấy đứa học trò đi ngang thấy bụm miệng cười khúc khích: "Điên mà cũng sợ xấu nữa kìa, ngộ quá trời hén!". Vậy mới lạ, mới có chuyện để nhiều người bàn tán, suy đoán đủ thứ. Có người nói chắc nó điên vì bị bồ bỏ. Có người lập luận, hổng phải điên vì bồ bỏ đâu, đẹp vầy thằng nào khùng mới bỏ. Nó điên chắc là tại học hành căng thẳng quá hay sao đây nè.

Nhiều cô gái trong chợ cứ tiếc hùi hụi, ước gì mình có được làn da xinh tươi, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt to đen như con điên để mấy thằng con trai trong chợ thèm chơi. Còn thằng Bình "bợm" bốc vác dưới bến chợ tấm tắc tiếc hùi hụi: "Đẹp vậy mà sao điên uổng vậy trời!". Cái thằng nói mới lạ, bộ chỉ có người xấu mới bị điên hả?! Đẹp mà điên, vậy mới có nhiều thằng đàn ông đi ngang qua chỗ con điên hay nằm ngủ trưa giả đò ngó chỗ khác, nhưng trong bụng thì hổng phải vậy. Nói có sách, mách có chứng à nghen. Ban ngày, mấy cha đàn ông đi ngang chỗ con điên hay nằm ngủ trưa, cha nào cũng nhắm thẳng một đàng mà đi, nhưng mắt có liếc hông thì hổng ai biết. Có ông còn ngoảnh mặt sang bên khác, như vô tình nói: "Chỗ dạ cầu bộ để cho mấy thằng đái bậy hay sao mà khai chịu hổng nổi". Mắc cười, khai thì sao hổng chịu khó băng ngang lộ mà qua đường, chui xuống dạ cầu chi cho khai nước đái hả trời?! Chị Hồng bán bún riêu có lần đi ngang qua quán cà phê, thấy mấy cha đàn ông ngồi đánh cờ tướng, chị nói bâng quơ: "Mấy cha đàn ông thề là hổng có nhìn lén con điên đi, dám hông? Hổng có nhìn lén sao biết mấy đêm trời nóng nực, con điên phạch áo để ngực trần ngủ? Mấy cha còn tả cái ngực con điên tròn lẳng, cái núm vú nhỏ xíu như hạt đậu đỏ. Hổng nhìn mà biết tới cái núm vú của người ta, lạ quá hén!". Kiểu này thì ban đêm mấy cha nội đi ngang rọi đèn pin vào mùng nhìn người ta ngủ nè (cái này thì mấy chị kể với nhau nói là suy đoán ra vậy thôi chứ hổng chắc).  

Có lần thằng Bình "bợm" nhậu ngà ngà, mấy thằng bạn bốc vác của nó thách: "Mầy mà dám đè con điên hun nó, tụi tao bao mầy nhậu một tuần". Tưởng nó sĩ diện hổng dám làm, ai dè thằng Bình "bợm" làm thiệt. Thằng Bình "bợm" đến tốc mùng con điên, rồi lón lén chui vào. Nó đè con điên ra hôn. Mới đầu nó còn e dè, ngại ngùng nhưng sau vài cái hôn vô hồn, nó bắt đầu vồ vập. Mấy thằng bạn bốc vác của nó thấy vậy vỗ tay bốp bốp ra hiệu cho nó dừng lại: "Thôi vậy được rồi mầy, coi chừng con điên la lên là xấu mặt cả đám nghen". Ai biết nó hôn do rượu hay do cái tính "bợm" gái của nó à nghen. Sau lần đó, thằng Bình "bợm" kết luận: Con nhỏ này điên vì tình!? Mấy thằng bạn bốc vác của nó hỏi sao mầy biết? Thằng Bình "bợm" cười cười: "Vậy mà tao biết mới hay. Tụi bây tin đi!".

Chuyện thằng Bình "bợm" hôn con điên rồi cũng đổ bể. Lúc đầu là mấy anh chạy xe honda ôm ở đầu chợ biết nên chiều, họ rủ thằng Bình "bợm" đi nhậu rồi hỏi: "Ê, mầy hun con điên nó có cự hông?". Vài hôm sau tới mấy anh làm công trong dãy vựa trái cây rủ thằng Bình "bợm" nhậu rồi khai thác: "Ê, con điên nó có hun lại mầy hôn?". Rồi đến anh Thanh chủ quán cà phê Mây Tím, anh Hùng hớt tóc, thằng Bằng con của dì Hai bán thịt heo cũng rủ thằng Bình "bợm" đi nhậu để "chất vấn" về chuyện nó hôn con điên. Thằng Bình "bợm" thích nhậu, nên lúc đầu thấy ai mời thì khoái lắm, cứ nhậu vô tư. Nhưng ai cũng hỏi cái vụ hôn con điên riết nó đâm ra bực mình, thấy quê quê nên ai mời nhậu, nó rào đón trước: "Ok! Hổng hỏi vụ hun con điên thì nhậu vô tư!". Thấy thằng Bình hổng thích chuyện hôn con điên bị đem ra bàn tán, người ta lại càng tò mò, soi mói. Anh Liêm sửa đồng hồ gặp thằng Bình đi ngang ghẹo: "Ê Bình, hun con điên sướng hông mậy?". Thằng Bình độp lại liền: "Ông đè nó ra hun thử là biết liền chứ gì!".

Từ khi cái vụ thằng Bình "bợm" hôn con điên bị đổ bể, đến sáu, bảy tháng sau thì cái bụng con điên lùm lùm. Người có công phát hiện đầu tiên là chị Sáu bán xôi vò. Hôm đó chị Sáu bưng thau xôi đi ngang gầm cầu, chị ghé lại cho con điên gói xôi ăn sáng. Chị Sáu thấy con điên ôm bụng vò vò nên hỏi, nó nói: "Kỳ quá, có con gì trong bụng cứ nhúc nhích hoài hà. Bực mình quá!". Chị Sáu nhìn kỹ thì thấy cái bụng nó lùm lùm, tại nó mặc áo rộng nên khó thấy. Chị Sáu tá hỏa chạy đi nói cho cô Bảy bán chè nghe. Cô Bảy bán chè nói với chị Hồng bán bún riêu: "Con điên có bầu rồi!". Chỉ trong vòng buổi sáng, hầu như cả chợ Bằng Lăng biết con điên có bầu. Mấy chị, mấy dì bán trong chợ hoang mang không phải vì chuyện con điên có bầu, mà họ bị sốc vì không biết ai làm cho nó có bầu?! Có thằng đàn ông nào đó lấy con điên thì nó mới có bầu được chớ. Nhưng mà ai lấy con điên? Ai vậy trời?

Dì Năm bán hột vịt sốt sắng chạy te te đi tìm con điên. Với cặp mắt của người đàn bà đẻ đến bảy lần, dì Năm chỉ cần nhìn vào cái cổ của con điên là biết nó có bầu liền. Dì Năm dỗ dành con điên: "Con ngoan nè, nói cho Năm biết coi, thằng nào làm con có bầu vậy?". Con điên tròn xoe mắt, ngơ ngác: "Năm nói gì dạ, con hiểu chết liền!". Dì Năm nói huỵch tẹt: "Năm hỏi là thằng nào đè mầy làm cho cái bụng mầy có bầu như vầy nè?". Con điên vẫn vô tư: "Có tới mấy thằng đặng Năm ơi". Dì Năm hỏi tới:
"Là thằng nào, nói Năm nghe coi". Con điên hồn nhiên, tay cầm nhánh trứng cá phe phẩy: "Để coi, một thằng lùn lùn, mập mập; một thằng ốm ốm, cao cao; một thằng to cao gần gấp đôi con vầy nè; còn nữa mà con quên rồi. hi…hi…i.". Dì Năm kêu trời: "Quân nào ác ôn vậy hổng biết!? Con người ta khùng điên vậy mà đành đoạn nào hại cho đến bụng mang dạ chửa". Con điên vẫn hồn nhiên: "Đâu có ai hại con đâu Năm! Thằng nào cũng nói thương con hết á. Mà con thích nhứt là cái thằng cao to đó nghen. Nó đè con muốn nghẹt thở luôn, nhưng mà thích lắm. hi…hi…i".    

Nghe dì Năm kể lại, chị Hoa bán bánh canh giật mình vì chồng chị cũng ốm ốm, cao cao. Chị Hoa có cái máu ghen bóng ghen gió nên bỏ hàng bánh canh cho con gái coi, chạy về nhà. Chị chóng nạnh hai quai, lườm mắt hỏi chồng: "Con điên có bầu kìa, ông!". Anh chồng đang cho heo ăn, nạt: "Nó có bầu thì kệ nó. Ủa mà sao nó có bầu vậy?". Chị Hoa sừng sộ: "Tui hổng biết nên mới về hỏi ông nè!". Chồng chị Hoa trợn mắt: "Bà này ngộ! Bà hổng biết thì bộ tui biết hả?!". Chị Hoa liếc chồng một cái sắc lẹm: "Tui tưởng ông biết là ông chết với tui!".

Con điên coi vậy mà thương con lắm. Ai xin con, nó cũng hổng cho. Có lần chị Sáu bán bánh cam giả bộ ẵm thằng Con Hoang chạy đi, con điên rượt theo bắt lại, khóc bù lu bù loa. Mà trời cũng thương, ngày nào nước lớn, con điên cũng bồng thằng Con Hoang xuống mé sông tắm cho nó, vậy mà nó vẫn lớn và khỏe mạnh xân xẩn, hổng có tốn viên thuốc nào. Từ lúc thằng Con Hoang ra đời, mấy chị tiểu thương trong chợ lại tha hồ bàn tán, suy đoán tùm lum. Chị Hồng bán bún riêu rỉ tai với chị Hoa bán bánh canh: "Tui thấy cặp mắt thằng Con Hoang to, đen, lông mày rậm coi bộ giống thằng Bình "bợm" dữ à nghen!". Hổng hiểu sao, thằng Bình "bợm" nghe được. Nó nhậu vô ngà ngà, đứng giữa chợ chửi bâng quơ: "Đ.M. con nào nói thằng Con Hoang giống tao, ngon bước ra đây tao vả cho tét miệng! Cái thứ đàn bà nhiều chuyện, lo mà giữ chồng mình kìa!". Từ bữa đó, hổng còn chị nào dám nói thằng Con Hoang giống thằng này, thằng nọ nữa.

* * *

Một sớm mai, trời còn tờ mờ. Thằng Con Hoang hớt hải chạy vào chợ. Thấy dì Năm bán hột vịt ngoài đầu chợ, thằng Con Hoang mếu máo:

- Bà Năm ơi, bà thấy mẹ con đi đâu hông? Mẹ con mất
tiêu rồi!

Bà Năm hổng thấy, mà cả cái chợ Bằng Lăng cũng không ai thấy con điên đâu. Thằng Con Hoang ngồi khóc hu hu, kêu mẹ ơi, mẹ hỡi nghe não ruột. Dì Năm mua gói bánh bò, dỗ cho nó nín. Nhưng thằng Con Hoang nói không có mẹ, nó hổng ăn gì hết, rồi cứ ngồi khóc rưng rứt. Dì Năm bán hột vịt kêu mấy anh chạy xe honda ôm có chở khách đi thì nhớ để ý giùm coi có thấy con điên đi lang thang đâu đó hông.

Một ngày trôi qua. Hai ngày trôi qua. Con điên vẫn bặt tăm. Thằng Con Hoang cứ đi lang thang, lùng sục hết mọi ngóc ngách trong chợ Bằng Lăng, nhưng cũng không thấy mẹ đâu. Nó khóc kêu mẹ ơi, mẹ hỡi làm mấy dì, mấy chị tiểu thương trong chợ nghe mà rớt nước mắt. Dì Năm theo năn nỉ nó hết lời mà nó cũng hổng chịu ăn uống gì, nó nói nhớ mẹ lắm, ăn hổng nổi.

Sáng ngày thứ ba, không ai nghe tiếng khóc của thằng Con Hoang gọi mẹ nữa. Dì Năm hỏi dì Liên bán chuối chiên: "Hồi sáng tới giờ bà thấy thằng Con Hoang đi tìm mẹ nó ngang qua đây hông?". Dì Liên nói hổng thấy. Chị Bích bán rau cải bên cạnh cũng nói vói qua: "Ừa hén, hồi sáng tới giờ tui hổng thấy thằng Con Hoang à nghen". Dì Năm bỏ mấy thúng hột vịt kêu dì Liên ngó chừng giùm rồi chạy te te đi tìm thằng Con Hoang. Nhưng nó đâu mất tiêu rồi. Cái thằng mới có sáu, bảy tuổi đầu mà biết đi đâu? Ôi cuộc đời, có những thứ thấy tầm thường, nhưng khi mất đi rồi mới thấy nó là một phần trong cuộc sống của mình. Như mẹ con thằng Con Hoang, vắng mẹ con nó rồi mọi người mới thấy sao mà thương họ đứt ruột!

Mấy anh chạy xe honda ôm chia nhau đi kiếm mẹ con thằng Con Hoang, nhưng vô vọng. Đến ngày thứ năm, vẫn không thấy mẹ con thằng Con Hoang trở về. Dì Năm nói với dì Liên, ngày mai dì nghỉ bán để đi tìm mẹ con thằng Con Hoang. Dì nói bâng quơ: "Khi không mẹ con thằng Con Hoang mất tiêu, biệt tăm, biệt tích. Cái chợ Bằng Lăng này ngộ thiệt, biết nuốt người. Buồn chịu hổng thấu!".

Tác giả: Nguyễn Trọng Tấn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

Cùng một tác giả

Xem tiếp 


Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây