Đối diện với thơ là soi lại chính mình Là soi lại bức tranh đời toàn cảnh Là đi dọc đường chiêm bao đến bờ bản năng - vực thẳm Con đường dài - mộng thực - con đường thơ... Đối diện với thơ là nhận diện: hoa trên đất Là vẽ nhan sắc mùa đông với dáng núi đại ngàn Là khám phá cõi riêng với phần tương giao vũ trụ Ta và mây trời có gì giống nhau?
Mây đen buồn ai mà đổ mưa như khóc? Bầu trời giận ai mà gầm thét kinh thiên? Đất cưu mang ai mà quặng đau trào lửa? Biển ghen tuông ai mà thần sóng nổi điên? Đối diện với thơ là đối thoại với trái tim bên bìa vũ trụ Là tự sự với tiểu hành tinh trong lồng ngực chúng ta Trái tim ấy cũng đa chiều theo vòng quay thiên thạch Mỗi con người bí mật như một tinh cầu xa... Thơ ơi thơ! Cớ chi mà thổn thức?