Tôi giật mình thấy cả những hanh hao
Lối về hôm nao mà sao nay quen lạ?
Buông hững hờ những nhành cây, mắt lá
Để nhẹ nhàng trôi một chút dỗi hờn xưa...
Tôi giật mình
Hạ ơi!
Những cơn mưa...
Vô tình rơi và vô tình để ướt
Những trang lưu bút vụng về ghi xuôi ngược,
Ướt cả lòng nhau suốt mấy độ hè qua.
Tôi giật mình nghe xao xác tiếng ve xa
(Gợi thoáng nôn nao những bóng hình chấp chới)
Con ve vô tâm một lần lầm lỗi
Để cả đời kêu mãi chỉ đâu đâu.
Tác giả: Trương Chí Hùng
Ý kiến bạn đọc