một niềm tin như bông cúc đỏ
cánh đồng mùa thu tràn ngập chân trời
trên tận cùng những điều lãng mạn
sẽ lại trở về nơi mặt đất
đau thương
em đừng khóc
dẫu bàn chân đủ vừa buổi mệt
dẫu bàn tay chờ đợi mỏi rời
dẫu bình yên không là một điều gì cả
em đừng khóc
hãy tin vào sỏi đá
hãy ngước nhìn về phía ban mai
ở nơi này
ta đã sống rất dài
thế kỷ cô đơn
nỗi đời quẩn chật
những thời gian đánh mất
em đừng khóc
vì còn ta ở đó
cuối cánh đồng, và…
bông cúc đỏ
niềm tin.
Tác giả: Nguyễn Đức Phú Thọ
Ý kiến bạn đọc