- 07/11/2010 07:01:49 AM
- Đã xem: 1469
- Phản hồi: 0
Tất nhiên , đây là cách nói hình ảnh của văn học, cho vui một tẹo, nhưng cũng đầy trách nhiệm rằng: câu chuyện hoàn toàn biểu tượng cho hiện thực. Đi sâu vào hiện thực hơn, mới đây sau một cuộc ra mắt các nhà thơ trẻ, một đàn anh chân thành hạ giọng bảo: “Này, các cậu, thế hệ các cậu muốn nổi tiếng, thì phải có nhà phê bình cho thế hệ của mình”. Tôi đứng ngay gần đó và chứng kiến. Một câu nói trân trân phơi lộ tất cả những gì vừa bẽ bàng vừa phũ phàng. Mấy nhà thơ trẻ ấm ứ không nói lên lời, muốn cố gượng để nói, nhưng không cách gì gượng được. Tất cả đều thấy một nỗi buồn lan tỏa, có vẻ như nó rất man mác, những ngay trên lớp sương mỏng của thứ chuyện trà dư tửu hậu lại đọng xuống những hiện thực nặng cả nghìn cân. Và dù im lặng, mọi người dường như buộc phải đồng tình, đó là: một hiện thực nặng như đá tảng và tràn ra mênh mông không có chỗ nào để bấu víu hay biện hộ, sáng tạo trẻ có nguy cơ bị sa mạc hóa như hoang địa vậy.