“Trời ơi… trời… trời!”
Mừng lắp bắp không nên lời, hai thằng ôm vai bá cổ hệt những
ngày xưa.
Những ngày xưa…. Ồ phải rồi. Bạn và mình thân nhau từ bé tí, hai nhà hàng xóm đối diện nhau trong cùng một con hẻm nhỏ.
Ngồi trên tắc-xi máy lạnh mở vù vù ngó qua tấm kính dầy nhìn hai bên đường là phố phường xe cộ tấp nập bon chen, bạn thốt:
“Tuyệt quá! Tuyệt, mày ạ!”
“Sao mà tuyệt? Thành phố đổi khác lắm à?”
“Có! Đẹp lên nhiều lắm. Nhưng thích nhất là xe máy đầy đường
thế này.”
Mình xuýt phì cười. Lạ chưa, ùn tắc cùng kẹt xe, khói bụi và nóng bức, khó chịu xen với bực bội mà cái thằng vừa bay nửa vòng trái đất về đây đã nhao lên: tuyệt, thích! Có lẽ còn may mắn được yên vị trong đây êm ái mát mẻ kín như bưng nên cậu chàng chưa thông nỗi cám cảnh những buổi tan tầm xe và người chen chúc nhau loanh quanh không tìm đâu ra lối về mái nhà thân thuộc. Ôi đừ hết cả người, mở được cửa dắt xe vào nhà là ùa theo cơn vui khấp khởi cuối ngày.
Thoáng chốc đã đến nhà. Xe dừng trước con hẻm thân quen.
“Ôi! Nhà tao kìa… Khác quá…”
Bạn ngó ngôi nhà đối diện nay thuộc về chủ mới, miệng reo lên, mắt long lanh lắm. Ừ, bắt gặp quá khứ ai mà không hoan hỉ, kèm theo ít ngỡ ngàng.
Hơn bốn năm trước, cả gia đình bạn sang định cư nơi xứ người, ngôi nhà cũng được bán đi.
Dù mỗi đứa một phương trời, hai thằng vẫn thường ngồi trên mạng “chát chít”, lâu lâu bật quép-cam mà cười nhau cái sự phát tướng ra trông thấy, đồng nghĩa với đổi thay cùng thời gian những khang khác trên gương mặt - chịu khó nhìn để còn biết mà nhận ra nhau năm tháng
sau này.
Rồi một lần, trông vẻ mặt chừng như không chịu đựng nổi nữa,
bạn nhấn nhá từng con chữ trên màn hình:
“Nghỉ hè cho tao về ở chơi nhà mày nhé!”
“Ừ, về đi! Lâu lắm rồi…”
Thế là bạn có mặt ở đây giờ này. Ánh mắt bạn nhìn đâu cũng đầy thèm thuồng, tha thiết. Thật lạ! Bạn ơi là bạn!
*
“Ngồi đây nghỉ thôi!”
Đi lòng vòng mãi rồi cũng đến lúc rã rời hai chân. Thì đúng rồi, tòa nhà trung tâm thương mại lớn nằm giữa thành phố mà lại. Trong này cái gì cũng có, món gì cũng bán, “thượng đế” thích ăn thích uống gì đều được phục vụ tất tần tật.
“Món ruột này, mà siêu sạch
luôn nhé!”
Ngẩng đầu nhìn lên là bảng hiệu sáng loáng bắt mắt đủ màu in hình ly nước mía đầy hấp dẫn.
“Ừ, siêu sạch…” - Bạn cười.
“Cho hai ly, em ơi!”
Cô bé tiếp viên đon đả giới thiệu:
“Hai anh dùng nước mía loại nào ạ, ở đây có nhiều hương vị khác nhau như: dâu, cam, nho, tắc, bạc hà,
sầu riêng…”
Bạn trố mắt:
“Nước mía giờ có nhiều loại thế cơ à?”
“Thì nước mía siêu sạch mà!” - Mình cười khoái chí, trỏ tay lên mấy hàng chữ liệt kê đủ mùi vị thêm vào món uống được in trang trọng trên bảng, cũng phải đắn đo mất một ít thời gian.
“Cho anh hương… bạc hà…”
Bạn chọn hương sầu riêng, mắt ngắm cô bé đưa khúc mía đã được gọt tỉa sạch sẽ vào máy ép. Chốc lát nước cốt tràn xuống bình đựng to tướng ngay bên dưới.
“Hay thật…”
Mình trông theo. Nước mía ép xong được rót từ bình vào hai ly đá, trước khi đem ra cho khách mới thêm một ít xi-rô lên trên - tùy hương vị mà khách đã chọn.
Và chúng tôi ngồi đó, chung quanh là nhiều ánh đèn đủ màu sáng trưng, là hàng tá những “sốp” thời trang, cửa hàng, tiệm ăn sang trọng nối tiếp nhau tầng này lên tầng khác, từ nằm ngầm dưới cho đến cao lênh khênh theo những bậc thang máy tự động kia… không sao đếm xuể. Tất cả đều thật đẹp đẽ, văn minh, lịch sự, đặc biệt là vô cùng sạch sẽ. Phải rồi, đến nước mía còn siêu sạch cơ mà…
“Ngon không chú mày? Lâu lắm mới được thưởng thức lại hả?” - Tôi quay sang nhìn bạn nhâm nhi ly nước mía có hương vị sầu riêng đặc biệt.
“Hà hà…” - Bạn nở một nụ cười méo xệch, tê tái.
Đã toan hỏi bạn sao lại cười mệt mỏi như thế, nhưng rồi chính mình chỉ khẽ khàng nhấp một ngụm nước từ ống hút chui tọt vào miệng mà đọng lại trên đầu lưỡi những the the ngọt dịu.
Bỗng thấy bắt đầu từ đầu lưỡi rồi trào lên trong lòng điều lạ lẫm
khôn tả.
Ở trong này, máy điều hòa được mở suốt ngày. Không khí lúc
nào cũng mát mẻ, trong lành đến
dễ chịu.
Người qua kẻ lại, trên người
nào quần áo, trang sức, phụ kiện
đắt tiền.
Nhìn quanh quất hồi lâu, càng lúc càng khó chịu… Cảm giác ngột ngạt hệt khi phải ngồi thật lâu trên tắc-xi máy lạnh mở vù vù ngó qua tấm kính dầy nhìn hai bên đường là phố phường xe cộ tấp nập bon chen.
Buồn lắm mày ạ!
Mình nhớ bạn vẫn thường than thở như thế, rất nhiều lần, như muốn thét lên dẫu chỉ bằng dăm con chữ vô hồn trên màn hình vi tính kia.
Buồn là thế nào? Bên ấy mọi thứ đều phát triển, hiện đại còn hơn cả bên trong trung tâm mua sắm này. Tiện nghi thế, văn minh như thế… lại buồn là cớ làm sao?
Những lúc tâm sự với bạn trên mạng, mình thực tình không sao hiểu nổi. Cứ than than thở thở, rồi đòi bay về đây ngay để gặp nhau bằng xương bằng thịt, mặt đối mặt, có người nói kẻ nghe.
Nãy giờ, ly nước mía siêu sạch của bạn vẫn còn vẹn nguyên trên bàn.
Mình quay sang vỗ vai bạn:
“Mày biết không, tao cứ nghĩ mày về đây phải dắt mày đến những chốn thế này, hình như tao hơi bị lầm…”
Bạn cười:
“Hồi đó tao với mày mê uống nước mía lắm, tao vui vì mày còn nhớ, bạn chí cốt có khác. Nhưng, thật tình tao không thấy ngon…”
Phải rồi, ngon làm sao được, nó đâu có giống nước mía tao với mày từng hay uống…
“Đi! Theo tao!”
Và mình chở bạn bằng xe máy, bon bon trên đường phố về đêm rực rỡ ánh đèn. Tự nhiên thấy bầu không khí mình đang hít thở sao mà dễ chịu bình yên đến lạ. Dù khói xe bụi đường thật, dù lắm lúc bực bội khó chịu kinh khủng, nhưng ôi… vẫn thân thương biết mấy.
“Đó, thấy không?”
“Ừ, đúng rồi! Đúng rồi!”
Mình tấp lại bên đường, đẩy xe lên lề, tắt máy. Nụ cười kéo theo đuôi mắt nhăn nheo của bà cụ còn lẫn vào đâu được.
“Ngồi đi hai cháu!”
Bà cụ trí nhớ và đôi mắt đã theo thời gian kèm nhèm đi, hẳn vậy. Hai thằng tôi một ngày nào đó sẽ giống như cụ, quên dần những kỷ niệm bé nhỏ bị phủ mờ che lấp bởi những lớp bụi cứ thế theo nhau đóng dày…
Ai rồi cũng thế, thật sao?
“Cho hai ly, cụ ơi!”
“Cụ không nhớ mình rồi…”
Bạn lại buông một tiếng thở dài buồn bã.
“Nhưng tao với mày vẫn nhớ, phải không?” - Mình an ủi.
Nụ cười lần này nở rộng trên môi bạn, có lẽ đã khanh khách thành tiếng, nếu trở về những ngày thơ ấu xa xôi.
Cũng hàng nước mía này, những ngày hè nóng bức hai thằng nhóc chơi đùa lon ton đủ trò khắp con phố cho đến khi áo đẫm cả mồ hôi, vội vàng ngồi xuống đây gọi hai ly xanh xanh ngọt lịm mát rượi thơm mùi tắc. Hút từng ngụm ừng ực trôi tuột vào họng, thấy mới thật đã đời một cái hè từng hiếm hoi đúng nghĩa. Khác hẳn sau này là những buổi học hè, học thêm mờ mắt, càng lớn càng phải học, thật nhiều thật nhiều sách vở, cặp táp cứ thế nặng và dầy thêm. Quàng cái cặp nặng trịch trên vai giờ tan trường mà đôi chân hai thằng chỉ mong mau mau về đến nơi đầu ngõ. Hàng nước mía của bà cụ nơi đó chào đón như một niềm mơ ước giản dị nhất của tuổi thơ.
“Nước mía đây, hai cháu!”
“Bà ơi, bà nhớ chúng cháu không?”
Bạn nói như muốn bật khóc đến nơi. Mình cũng vậy, cơn xúc động dậy lên như đã âm ỉ từ lâu lắm, nhưng chắc không thể nào bằng bạn được đâu.
Bà nở một nụ cười hiền hậu như quá khứ kia còn mãi, in sâu vào tâm trí chúng tôi. Có những điều không dễ dàng lãng quên một chút nào. Dù đầu óc rồi sẽ rệu rã, tuổi già có kéo tới chăng nữa, như quy luật tất yếu không thể nào thay đổi.
Một phần của tâm hồn, chắc chắn, vẫn ở đó. Vẫn ở đó!
*
Cũng sân bay, mình tiễn bạn đi.
Rồi bạn sẽ lại trở về, điều quả quyết của cả hai chúng tôi.
Cho dù nước mía có không hề siêu sạch. Cho dù không khí chẳng được thoáng đãng trong lành dễ chịu, cùng hàng dài ùn tắc ngoài kia những chiều tối tan tầm.
Nhưng sẽ chẳng ở đâu như nơi này mình và bạn tìm được ly nước mía tuổi thơ của bà cụ ngày nào.
Phải không, bạn yêu quý của tôi?
Tác giả: Lưu Quang Minh
Ý kiến bạn đọc