Chẳng nhớ được gì về giấc mơ đêm qua Khi tỉnh dậy chỉ mình tôi giữa căn phòng trống Ai đã mang giấc mơ tôi đi hay giấc mơ đã tự rời bỏ trong đêm nguyệt thực Dấu tích chỉ còn lại những vết trầy xướt nơi lồng ngực căng đầy
Nhặt tất cả mùa thất vọng quẳng trôi đi Tôi nhổ bỏ những cây cải trổ ngồng một thời làm cha cay cay mũi Sông biếng lười trở lòng thức dậy Hạt cát chảy sáng rực dòng phù sa sớm mai đen đủi Khai hoang cánh đồng ngân vang tiếng rền ông cọp, ông beo…
Anh nhớ điều gì nhất ở trong em? Một vòng tay Một cái ôm hay triệu triệu nụ hôn từng làm anh tan chảy Trong bấy nhiêu điều anh ơi có thấy nỗi nhớ nào cho em?
Em vùi mình vào trong những khoảng lặng im Nghe tiếng thì thào của thời gian rất khẽ Ngọn gió đu, đưa màn đêm khép nhẹ Tiếng thở dài đau đáu phía xa xăm.
Vàng úa cả một trời… Hoàng hôn lạnh, Em một mình đi về chốn xa anh. Chiều rơi trên vai em Nhẹ như chiếc lá khô tan tác lìa cành. Ngơ ngác! Em thấy mình khờ dại.