Sài Gòn mơ mộng khói
những đôi mắt thiên nhiên cười hoài không nói
mọc ngơ ngác trên thân thể con đường
Đi trốn nắng bên dòng sông xanh xanh
rụng toàn mưa thủy tinh trắng muốt.
Chạy xuống phố cô đơn
đụng cái vẫy tay hương phấn
Vào ngồi công viên úp mặt khóc và thương
mùa thu ngủ gật không gối chăn
Anh mơ thành một chiếc lá lành
đắp lên đời trần lạnh
chút ấm áp của hơi người
Tháng chín những sắc màu
trang sức
những cái nhìn đậm nồng trách móc
nhiều linh hồn gầy guộc xanh xao
nằm cong queo trong lòng phố dư thừa ánh sáng.
Tác giả: Đồng Chuông Tử
Ý kiến bạn đọc