Có một
Có một mùa lá khô,
Tự biết mình không cháy.
Có một mùa lá cháy,
Nhận ra mình đã khô.
Có một em mà nhớ,
Hiểu ra mình mênh mông.
Có một em mà cạn,
Suốt đời trong giếng trong.
Có một đêm thơm lựng
Những tiếng gà lật canh
Men thềm len lén lạnh.
Xiêm áo mùa mỏng manh.
Có thị thành người khóc
Nước mắt vở kịch hề
Đôi bàn tay nung đỏ
Bưng tiếng cười cuồng mê.