Quê mùa là mẹ của con Đời bao mưa nắng vẫn còn toan lo Dắt tôi qua những câu hò Ngang thời mơ mộng mẹ lo tôi buồn
Chị theo chồng buổi mưa tuôn Mẹ lo phận chị cánh chuồn mỏng manh Vết sần trên ngón tay anh Lo con ít chữ rồi thành gian nan Cầu xây bắc nhịp qua làng Mẹ lo nhớ tiếng người sang gọi đò Đồ chơi con nít bí bo Liệu ca dao với câu hò biết không? Lo trời những sáng hừng đông Tiếng chim ríu rít đã không còn nhiều Tôi đi xa biết bao nhiêu Vẫn nhớ mẹ dạy bao điều sắt son Quê mùa là mẹ của con Nhưng là tất cả để còn… ngày xưa…