Đều đặn
Theo cấp số nhân
Chúng sinh sôi
Những đôi cánh mỏng hơn giấy kiếng
Bay theo lộ trình vạn dặm của đời mình.
Nguồn mật của tôi dồi dào đến mức
Con người đã đánh hơi được và tìm đến!
Họ hun khói đốt chết bầy ong
Tháo khỏi lồng ngực tôi
Những giọt vàng váng câm nhức buốt.
Trái tim tôi là nơi chứa mật
Bầy ong lấy đi rồi lại mang về
Chỉ con người là lấy mất của tôi.
Tác giả: Nguyễn Đức Phú Thọ
Ý kiến bạn đọc