Tôi về lại căn nhà ký ức
Trồng cỏ xanh bít lối đi vào
Châm bếp lửa, nâng tách trà trầm tưởng
Có một thời tuổi trẻ nghêu ngao
Nay tĩnh lại như rừng trầm tích
Chợ phù hoa trả lại cho người
Ngày đã qua như ly rượu đắng
Câu thơ buồn gởi lại cho ai…
Đến tuổi này vườn xuân đã khép
Lối xưa về in dấu lá xương khô
Tách trà đậm trên tay sóng sánh
Chợt thấy mình ảo ảnh hư vô…
Khi em đến chiều thu nhuốm bạc
Chút dịu êm thoảng đến phôi pha
Tôi mường tượng ngôi nhà ấm cúng
Chỗ ta ngồi ngan ngát cỏ hoa.
Điều có thể đã không làm được
Ở tuổi này chẳng dám mơ xa
Bong bóng bay thả lên trời hết
Chuyến tàu đời mỏi những sân ga…
Tác giả: Tuấn Kiệt
Ý kiến bạn đọc