Và chú sẻ co ro tìm chỗ nấp
Và những cột ăng-ten cứa trời
Và mây không thôi trôi về phía núi
Và em không bao giờ đến nữa
Từ độ nghe mưa kéo vĩ cầm quán nhỏ hiên đường
Cánh chuồn
Chỉ một cánh chuồn
Thôi,
Đã nghiêng rơi tình đầu trên vũng phố xưa
Và mưa
Và mưa
Anh đã ngồi rất lâu với chỗ ngồi em bỏ lại
Và những đứa bé dầm mưa thả thuyền
Làm sao không xé đôi trang thơ cạn mùa yêu cho những đứa bé
gấp thuyền
(Một thuở anh làm thơ yêu em nhiều như sóng)
Và kỷ niệm xiên xiên nghiêng nghiêng song song thả phấn vào ô
trí nhớ anh chật chội
Em đã từng khóc hết nước mắt đêm tận hiến
Tổ ấm của chúng ta còn ở đâu đó trong màn mưa róng riết cô đơn
Con dốc Biên Hòa dài hơn xa hơn và không bao giờ mình qua
hết được
Trấn Biên đá lạnh hơn người
Và lãng du tháng năm ăn chực ngủ nhờ mái tình người
Đã mấy lần anh ném về em cơn giông nhặt được giữa vòng người
Người tầm tã người
Mãi mãi tình đầu đâu dễ gì thấm cạn trên thân xác cằn cỗi anh
nứt nẻ tâm hồn em vũng buồn hoang hoải mình
Và chúng mình chẳng thành vợ thành chồng
Và những đứa con chẳng kịp biết khóc cười
Và thi thoảng anh nghe tiếng nấc em qua ống nghe
Tiếng nấc tinh khôi chưa bao giờ cũ
Và hết một cơn mưa nữa trên mái nhà
Gởi lại phiến ngói vỡ cho chỗ dột cũ
Anh bắt chước cú nhảy của mèo
Không cần thang
Không cần vịn
Mãi mãi mưa lấp anh vào chỗ nào có thể
Mưa đầu mùa, 2010
Tác giả: Trịnh Sơn
Nguồn tin: VNQĐ
Ý kiến bạn đọc