Năm tháng, mùa màng thoạt đến thoạt đi
Mà dáng chiếc lá rơi thuyết minh giùm tôi vậy
Phút xa cành chẳng mảy may hờn tủi
Đã uống no mưa nguồn, từng hân hoan gió nổi
Và âm thanh tiếp đất khẽ khàng
Nốt dạo đầu bản giao hưởng mùa sau
Những mắt môi ghé lòng tôi lưu mấy vệt đau
Duy tình yêu của người, của người thôi, êm ái
Tôi hãnh diện hằng được lần nếm trải
Vui sướng đến tê mê, vất vả tưởng tột cùng
Cả ích kỷ tục tằn cả thần thánh khoan dung
Với huyền diệu thi ca bằng hoang đàng xác thịt
Không là khoảnh khắc hững hờ qua quýt
Hòn sỏi tròn, chiếc lá úa, và em
Dường quá xa mà gần gủi hằng đêm
Đến thường trú trong giấc mơ ngắn ngủi
Để mai vắng đừng quay đầu tiếc nuối
Dấu chân của mình, tôi tự xóa, rồi đi.
Tác giả: Đào Công Điện
Ý kiến bạn đọc