Nói cách khác, ở anh có một nội lực ghê gớm để yêu liên tục từ mối tình này đến cuộc tình khác. Không mệt mỏi. Không dừng chân. Cứ hăm hở lao tới những bóng hồng thoáng gặp - như anh cho biết: “yêu, dù gặp tình cờ cũng đắm say đầu mày cuối mắt/ có thể ngất ngư đêm nay nhưng sáng mai quên hết/ không kịp nhớ tuổi tên”.
Nếu cách đây 15 năm anh đã có tập Thơ tình Lê Minh Quốc thì nay lại là Thơ tình của Quốc cũng là nỗi lòng của một người đa mang thường xuyên... thất tình! Anh thú nhận: “tưởng lúc ấy tôi sẽ đi theo đường khác/ nhưng than ôi đường khác cũng đường này/ những con đường chỉ tay/ có cách nào thay đổi?”.
Câu hỏi đó cũng chính là câu trả lời vì sao thơ tình của anh thể hiện nhiều gam màu đến thế. Ở đây gam màu sáng, trong trẻo của thời hoa niên đã dần phai mà chen vào những chiêm nghiệm và cũng nhiều buồn phiền hơn. Anh nhận thấy: “ngày tháng cũng rời rạc rã rời rồi rụng rơi rẻ rúng/ bao giờ tôi sẽ nhặt được hương sen màu hồng nhạt/ đêm đêm an ủi giấc mơ cháy khét?”.
Đôi khi anh lại tự thú chân thành: “tôi thấy tôi ngốc dại/ quỳ dưới chân em/ một tình yêu âm vang như tiếng sóng...”. Nhưng rồi, hầu hết chất liệu làm ra những bài thơ này hầu hết là những nỗi thất vọng não nề đầy thương cảm và cũng là nỗi ăn năn: “cơn điên như ác mộng trong đời/ đêm khuya lạnh lẽo chỗ em ngồi/ đóa tường vi héo úa/ chưa qua tuổi đàn bà đã trở thành góa bụa/ buồn bã vậy sao?”.
Nhưng ám ảnh nhất, theo tôi, vẫn là lời cầu xin mà đọc qua một lần là nhớ mãi: “xin hãy thương tôi một ngày kia khép mắt/ trong con ngươi còn giữ bóng hình em”. Đó là một trong khá nhiều câu thơ, bài thơ ấn tượng của anh.
Với tập thơ thứ 9 trong hành trình làm thơ của Lê Minh Quốc, tôi nhận ra giọng thơ của anh không đi theo cái đẹp mượt mà, không câu nệ nhiều vào vần điệu mà phóng khoáng, mạnh mẽ với nhịp thơ tự do đầy ngẫu hứng. Phải chăng khi chọn cách nói này, anh mới thể hiện được cái tạng yêu dạt dào, dữ dội như sóng vỗ trong tâm hồn anh?
Tác giả: Đoàn Tuấn
Nguồn tin: NLĐ
Ý kiến bạn đọc