Đĩa nhạc Milhaud

Chủ nhật - 20/02/2011 09:37 4.120 0

Minh họa: Văn Nguyễn

Minh họa: Văn Nguyễn
1. Khoảng trống dành cho xe đậu còn một chỗ duy nhất. Không cần nhìn camera quan sát, Khiêm dễ dàng len vào giữa dòng xe xếp hàng dài. Một cách bình thản, anh mở cửa, bước xuống lòng đường, bấm khóa điện tử. Khi đó là 6 giờ 25 phút.

Sáng chủ nhật yên tĩnh. Ánh sáng chiếu thẳng từ trên xuống hoặc xiên chéo lên từng mảng tường trát vữa tusco. Những đường thẳng như kẻ của kiến trúc và bóng đổ của các khối nhà hình học khiến con đường hồ như dài hơn, nhưng cũng hẹp hơn so với chiều kích thật. Trên lớp sơn bóng loáng của dãy xe hay trong các tấm kính tối om, hình ảnh phản chiếu của Khiêm bị khúc xạ, nhưng vẫn cho thấy một người đàn ông gầy và cao, mặc jacket thể thao có miếng da đệm hai khuỷu tay, khoảng tuổi ba lăm đến bốn mươi. Dáng vẻ tự chủ hay óc phán đoán tỉnh táo trong mọi tình huống hiện rõ ở từng chi tiết, từ phần trên vai như một đầu tượng điêu khắc hoàn hảo, chiếc mũi nhìn nghiêng sắc nét cho đến khuôn hàm cứng rắn biểu hiện rõ một tinh thần khắc kỷ đượm hoài nghi. Mái tóc húi sát da đầu và hàm râu quai nón mới cạo khiến làn da sáng màu của anh có khuynh hướng ngả sắc xanh.

Tuy nhiên, đáng chú ý hơn hết lại là đôi tay dài mảnh của loại người làm việc bàn giấy. Khi đánh nhẹ theo nhịp chân bước, chúng bỗng tỏa ra một sức mạnh thản nhiên đáng ngại. Trong cái thế giới phản chiếu và in bóng lẫn nhau ấy, sự hiện diện của Khiêm gần như tương thích tuyệt đối. Có một lúc, anh đột ngột dừng bước, xem đồng hồ. Thực sự thì thời khắc không có ý nghĩa gì lúc này. Anh chỉ muốn quan sát chung quanh, một cách kín đáo.

Gần cuối đường, ngã rẽ nhỏ dẫn vào khu nhà biệt lập. Căn hộ anh đến ở góc trong cùng. Bên cánh cửa gỗ kính sơn trắng, một nhánh lá nằm trên sàn hoa cương. Vết gãy còn mới, trắng bệch, trông như một thớ thịt mất máu vừa bị bóc ra khỏi cơ thể.

Anh nhấn từng hồi chuông dài, chờ hồi lâu nhưng không ai mở cửa. Anh xoay lưng, bằng động tác đột ngột và dứt khoát, khuỷu tay anh đã thúc bể một ô kính. Tiếng nứt vỡ vang lên khô đanh. Rồi cũng chóng vánh như vậy, anh luồn tay, vặn nắm chốt kim loại cóng lạnh. Lách qua cửa bước vào bên trong căn hộ do anh bỏ tiền thuê, anh bấm lại nút khóa. Qua ô kính thủng bám đầy răng cưa thủy tinh, anh quan sát khoảng không gian bỏ lại ngoài kia. Con đường vừa đi qua lúc nãy chỉ còn là vệt xám nhỏ, gần như không có thực. Khung cảnh giống hệt một bưu thiếp cũ.

Sau đó, chỉ mất nửa giây để mắt quen với khoảng lờ mờ tối trong nhà.

- Hoan! - Anh cất tiếng gọi.

Không có trả lời.

- Ra đón anh đi nào! - Anh chọn giọng nói vừa phải, đượm chút khôi hài, như thể anh đến nhà tình nhân vào lúc sáng sớm là việc diễn ra thường xuyên -Đừng trốn nữa. Anh sẽ tìm thấy chỗ em nấp ngay bây giờ…

Vẫn im lặng. Anh nghe rõ hơi thở của mình trong bóng tối.

Nguồn sáng duy nhất chiếu vào từ lớp kính cửa mờ đục. Tuy nhiên, anh không va phải các đồ đạc bày biện dày đặc của Hoan, vốn chưa bao giờ tuân thủ nguyên tắc bài trí. Nổi bật lên trên cái nền hỗn độn ấy, chiếc va li có bánh xe lúc này được đặt trên mặt bàn vuông, cạnh sô-pha. Tim anh ngừng đập tích tắc khi nhận ra nắp va-li chỉ khép hờ. Hình ảnh một cô gái yếu ớt bị sát hại nằm gọn trong lòng va-li, vốn đầy rẫy ở các bộ phim khôi hài đen anh từng say mê, bỗng hiện rõ mồn một.

Bước đến bên bàn, Khiêm chạm vào va-li bằng một ngón tay. Đã rất lâu, anh mới thấy lại nó. Anh vẫn nhớ thời khắc một năm trước, khi anh và Hoan bắt đầu mối quan hệ kỳ quặc. Trong lần mua sắm đồ đạc cho nơi ở hiện tại, cô gái trẻ nhất định nài anh mua bằng được chiếc va-li kích cỡ lớn nhất.

“Anh không cần mua thêm tủ quần áo đâu!” - Đôi mắt Hoan mở to, ẩn giấu một quyết tâm điên rồ. Rốt cuộc thì anh vẫn mua cho cô ta chiếc va-li cùng tủ gỗ lớn. Cô gái trẻ chìm ngập trong trạng thái phấn khích. “Sẽ đến một ngày, chúng ta cùng đi đâu thật xa!”. Cô lẩm bẩm không ngớt, lúc ngồi ở sô-pha gác cằm lên vai anh, cả lúc trên giường, run rẩy áp sát vào anh cái cơ thể của người cách đây chưa lâu mới hoàn tất giai đoạn trưởng thành, với làn da nhạy cảm trong suốt cho phép nhìn thấy những mạch máu li ti ửng đỏ.

- Chúng ta nên đi đâu, theo em?

- Đi đâu không thành vấn đề. Quan trọng là thay đổi nơi chốn! - Hoan chồm dậy trên giường, đôi môi đầy đặn bĩu ra như quả dâu đất căng mọng.

Khiêm không thể không mỉm cười trước cách nghĩ sáo rỗng về trò chuyển dịch hầu kiếm tìm ý nghĩa nào đó cho thời gian sống. Khôi hài hơn, cliché ấy còn kịp bám vào cô gái non nớt, luôn có các hành động hỗn loạn như Hoan.

- Anh tự tin, vì có tất cả mọi thứ cần thiết trong tay. Còn em ngược lại. Và em sẽ chết mất nếu bị anh rời bỏ! - Giọng Hoan hẫng xuống.

Anh gắng hết sức để không cười phá lên. Những kẻ hời hợt thường viện dẫn cái chết, nỗi đau, tình yêu, sự cô đơn hay mấy thứ đại loại thế theo cách bất cẩn. Thậm chí, họ tin rằng chúng là đe dọa hữu hiệu nhất trong mọi tình huống, để giành lại ưu thế trong ván cờ sắp thua. Nhưng, chẳng phải anh ưa thích Hoan cũng chính vì những lời nói không kiểm soát cùng thói bồng bột ngây thơ đó sao?

- Anh đang nhạo báng cho rằng em nhiễu sự? - Hoan nói khẽ hơn.

- Biết nói thế nào nhỉ? - Anh nhún vai, thôi cười.

Đó là khoảnh khắc đầu tiên, rất ngắn, kể từ khi họ biết nhau, anh linh cảm điều gì vô cùng bất an, thậm chí nguy hiểm, trong mối quan hệ được giấu kín.

***

2. Bằng động tác đột ngột, Khiêm hất mạnh cái nắp. Một phần luồng sáng trườn hẳn vào lòng chiếc va-li khổng lồ. Ngoài mấy quyển sách thời thượng của một tác giả người Nhật, bên trong trống trải. Mình đang tự gây ảo giác, anh tự nhủ. Chẳng có cuộc bỏ trốn hay sát hại nào cả. Cô gái trẻ chỉ muốn dọn dẹp căn hộ cho gọn ghẽ.

Suốt cả ngày thứ bảy hôm qua, anh không sao liên lạc với Hoan. Trước đó, giữa họ vẫn bình thường, không xung đột. Điện thoại Hoan luôn bận. Cô ta có thể nói chuyện với ai nhiều như vậy? Hàng chục tin nhắn không được hồi đáp, dù giữa họ có các từ ngữ được quy ước sẵn để không gây nghi ngờ. Chuyện bất thường gì đang âm thầm diễn ra?

Có một khoảnh khắc, ngồi bên bàn dùng bữa tối, anh bỗng đứng bật dậy, chộp lấy điện thoại. Cử chỉ đột ngột của anh khiến Khê giật mình ngẩng nhìn lên. Ở người phụ nữ làm công việc dịch thuật cao cấp này, có sự điềm tĩnh và thản nhiên đặc biệt, của kiểu người được sinh ra trong sự đảm bảo toàn vẹn, ý thức đầy đủ về giá trị riêng cũng như chưa bao giờ phải bận tâm về tương lai. Dù sống với nhau sáu năm, Khê vẫn duy trì thái độ tôn trọng tự do của riêng anh, hoặc chính xác hơn, sau này phân tích và anh buộc phải thừa nhận, bằng cách ấy, cô cũng kín đáo xác lập nguyên tắc, ngăn cản mọi ý định mon men tiến đến gần đời sống bên trong riêng biệt.

Thời kỳ mới chung sống, Khiêm khá kiêu hãnh về người vợ cùng tuổi, về gu thẩm mỹ hoàn hảo và thái độ chừng mực của cô với chung quanh, về khả năng thấu hiểu lặng thinh mà ngoài cô, anh không thể tìm thấy ở nơi nào khác. Tuy nhiên, lâu dần, họ trở nên giống hai con gấu trắng đi dọc bờ biển băng giá, thong thả và yên tâm với những con cá tuyết bắt được, không gây ra tranh cãi, nhưng thường mất hút nhau vì mỗi kẻ đều tan lẫn vào không gian trắng xóa quanh mình.

Người chung quanh đánh giá cao sự hòa hợp của họ. Nhưng anh biết rõ, lớp băng những con gấu trắng đang bước bên trên ngày càng mỏng hơn. Ngay như lúc bên bàn ăn tối qua, khi anh nhận ra mình cư xử bất thường, thì vợ anh cũng chỉ hướng về anh ánh nhìn tò mò sáng suốt, buộc anh không thể im lặng lâu hơn.

- Anh đang chờ một cuộc điện thoại, khá quan trọng! -  Khiêm giải thích.

- Của ai? - Nụ cười hiện lên, tựa viên sỏi ném xuống mặt nước phẳng lặng.

- Liên quan đến việc công ty! - Anh ngần ngừ - Em chưa từng gặp người ấy.

- Hẳn vậy rồi! - Như thường khi, Khê đồng ý với anh dễ dàng.

Nụ cười tiếp tục tỏa ra trên gương mặt vợ anh, hệt quầng nước lan rộng. Thời gian gần đây, hiếm khi cô vui vẻ. Nhưng, chính vì thế, Khiêm tự hỏi, liệu cô ấy đã biết được những gì? Về cô gái trẻ hơn họ mười ba tuổi? Về căn hộ hai phòng ở khu trung tâm? Về những cuộc hẹn gặp chớp nhoáng và trạng thái cân bằng anh đã đánh mất?

Sau bữa tối, ngồi trong hai chiếc ghế bành kê cạnh nhau, họ xem phóng sự ngắn trên ti vi về khả năng giải trừ quân bị ở một nước Tây Á. Vài thuật ngữ anh không hiểu được Khê dịch lại rõ ràng. Anh chăm chú quan sát gương mặt những người đàn ông mặc áo trùm abaya truyền thống và cầm trong tay mẫu súng có hệ thống định vị tối tân. Bất giác Khiêm nhận ra chính anh, chứ không phải các chiến binh sa mạc kia, mới là kẻ bị ảo giác.

Như một hệ quả tất yếu, thay cho lòng vững tin vào sức mạnh bản thân khi dấn thân phiêu lưu, đến một lúc người ta bắt đầu cảm thấy duy nhất một sự bồn chồn bức bối. Chưa bao giờ anh nghĩ mình sẽ tiến sâu vào tình trạng bất an như thế này. 2 giờ sáng, vợ anh đã nhắm mắt ngủ sau hồi lâu trằn trọc, di động của anh bỗng có tin nhắn. Không phải Hoan. Người gửi vô danh và sử dụng dịch vụ giấu số. Nội dung ngắn gọn: Your girl in

danger. Cô gái của mày đang nguy hiểm. Điện thoại lạnh cóng trong tay Khiêm. Chưa đến 6 giờ, anh rời khỏi giường, tắm và cạo râu thật nhanh, xỏ chân vào đôi giày mềm. Khi anh khép cửa phòng thì vợ anh vẫn ngủ. Cô vẫn ngủ khi anh mở ga-ra, đánh xe ra ngoài.

Sáng chủ nhật, lạnh, nên cô ấy sẽ dậy muộn, anh nghĩ khi xe lướt đi trên mặt đường trơn mượt, gạt bỏ tưởng tượng mơ hồ vợ anh đứng bên cửa sổ, kín đáo dõi theo, như một khung hình trong phim. Ý nghĩ về cái bẫy giương lên đâu đây đã hiện ra, càng lúc càng trở nên rõ nét.

***

3. Đóng lại nắp va-li, Khiêm bật công tắc điện. Cửa trượt ra lối đi phụ không khóa. Trái ngược với không gian bên kia, phòng ngủ ngăn nắp với khoảng giường rộng. Hai chiếc gối đặt đúng chỗ trên tấm drap phẳng lì. Anh kéo ngăn tủ trên cùng. Di động của Hoan bỏ ở đây. Thật khó tin là nó cài chế độ báo bận, với mọi cuộc gọi đến. Các tin nhắn anh gửi suốt đêm qua vẫn chưa mở. Khiêm đứng im, suy đoán tình thế.

Đầu mối dẫn dắt là mùi đất hoai mục rơi rớt do khướu giác nhạy bén của anh ghi nhận. Một kẻ nào đó hiện diện trong không gian này, cách đây chưa lâu.

Anh bước sang gian bếp rất nhỏ, pha cốc cà phê. Trong khi chờ nước nóng, anh nhìn vào thùng rác. Nó trống rỗng, như cách đây một tuần, khi anh ở lại với Hoan cả buổi chiều và nói với cô rằng tuần sau anh quá nhiều việc ở công ty, đồng thời phải đưa vợ đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Hoan không sử dụng bếp, không ăn uống, và không ngủ đêm trong căn hộ suốt thời gian một tuần được báo trước ấy.

Cà phê bột hơi chua nhưng cũng tạm. Khiêm ngồi xuống chiếc ghế có lưng dựa sờn rách, gác chân lên cái ghế khác, nhắm mắt để chúng nghỉ ngơi khỏi ánh đèn thô bạo, nghĩ thêm về tình thế mắc vào. Tuy nhiên, anh thiếp đi gần như ngay lập tức.

Bóng xám lướt qua khiến sự tĩnh mịch rung nhẹ. Khiêm mở choàng mắt. Hoan đứng giữa khung cửa trượt, đám tóc hung đỏ như ngún cháy và một tay giấu sau lưng.

- Anh đến và không thấy em ở nhà! - Giọng anh như mở ra từ đoạn băng ghi âm sẵn - Điện thoại thì không liên lạc được.

- Có một cuộc gọi nguy hiểm, nên em vội vã rời căn hộ và bỏ quên điện thoại.

- Nguy hiểm?

- Một người đàn ông lạ cứ gọi suốt tuần qua, nói rằng đã biết em là ai. Khi hắn bảo đang trên đường đến đây, em sợ điên lên, nên khóa máy.

- Những cuộc gọi trước, hắn đã nói gì?

Tia phân vân lướt qua đôi mắt rộng của Hoan:

- Mọi người thân quen của anh và em sẽ được biết về mối quan hệ này, nếu…

- Hắn ra điều kiện cụ thể gì? - Anh cắt ngang, cau mày.

- Ai biết hắn muốn gì. Em chỉ hét lên khi hắn bảo mối quan hệ của anh với em là điều tồi tệ - Cô ta thở mạnh - Hắn còn nói chính xác địa chỉ căn hộ này.

- Sao em không điện thoại cho anh biết?

Cô gái trẻ im lặng. Qua lớp thủy tinh của cái chai, gương mặt cô ta lệch hẳn sang bên, và trong con mắt bị phóng to ấy, có chút gì giống như một nỗi buồn.

- Em ở đâu hôm qua? - Anh hỏi tiếp, bằng giọng của người ở liền kề sự kinh hoàng nhưng không cho phép nó chạm đến mình.

- Mấy đêm rồi em đâu có ở nhà. Em xem liên tiếp mấy bộ phim ở cụm rạp. Ăn pizza ở đó. Sử dụng nhà vệ sinh cũng ở đó. Rồi em đi bộ sang sân bay và ngủ trên băng ghế ở khu vực ga đón. Buổi sáng thì an toàn hơn, nên em về nhà.

Họ quay vào phòng ngủ. Hoan có vẻ đau đớn. Anh chuẩn bị nước tắm cho cô ta. Cởi bỏ quần áo mau chóng như một con cá tuột khỏi mình lớp vảy buồn chán, cô gái trẻ khoan khoái ngâm người trong bồn. Mái tóc ướt đẫm nổi bật trên vầng trán phẳng. Đôi vai mảnh khảnh của thủy thần đi lạc ngoi lên từ đám bọt xà phòng. Bằng miếng bọt biển, Khiêm kỳ cọ khắp làn da mỏng mảnh của cô, tẩy đi lớp cáu ghét của mấy ngày vạ vật, gắng xua đuổi cái mùi hoai mục khó chịu không rõ nguồn gốc.

Tuổi trẻ. Tình trạng hỗn loạn. Những ham muốn trần tục nhưng mãnh liệt. Sự thiếu hiểu biết và thói ứng xử thô bạo. Tất cả đều có đủ bên trong làn da này. Hoan nói lơ mơ vài câu rồi ngoẹo đầu, thiếp đi trong làn nước ấm. Khi dùng tấm khăn lớn lau khô, anh nhận ra mé dưới cổ tay cô bị chảy máu, có lẽ do thủy tinh cắt khi vặn chốt cửa.

Mở ngăn kéo hộc tủ, anh tìm được hộp sơ cứu đầy đủ băng gạc. Cô gái trẻ chìa tay cho anh băng bó vết đứt sâu lúc này bỗng hở miệng trông khá đáng sợ. Rồi vẫn trong tình trạng trần trụi kỳ quặc, Hoan ngồi giữa giường, bàn tay băng bó trắng xóa gác trên đầu gối gầy nhom. Vẻ hiếu động hoang dã biến mất, thay vào đó là sự trầm tư đáng giá của một pho tượng đẹp.

Nhưng ánh mắt họ gặp nhau thì nét trầm tư ấy vỡ vụn. Cô gái tinh ranh chìa hai cánh tay về phía trước, cử chỉ cầu cứu. Khiêm không thể không bước đến, áp tay lên làn da sạch tinh sống động, cúi xuống. Máu chảy dồn trong huyết quản anh. Vào thời khắc sắp sửa mất sạch lý trí, khi cô ta thì thầm nguyền rủa gì đấy không thể nghe rõ, anh mới loáng thoáng nhận ra mình chính là chiến binh tranh đấu với một kẻ bị thương. Với một cánh tay, đối thủ vẫn mạnh hơn anh nhiều lần. Càng lúc, anh càng bị động. Và càng lúc, anh càng rời xa con người của chính mình.

- Chúng ta đi du lịch chứ? - Hơi thở đã đều nhịp trở lại, Hoan bỗng lại nhắc.

- Đi đâu? - Khiêm mường tượng mắt Khê khi biết anh sắp xa nhà một thời gian.

- Đi Nga mùa đông có được không? Em muốn xem gấu trắng và tuyết! - Bàn tay băng bó lơ lửng khoảng không trên đầu họ - Va li đựng quần áo ấm có sẵn rồi.

- Ừ! - Anh rời khỏi giường.

Khi xoa tay lên khuôn hàm nhám lạnh, anh mới sực nhớ đến điện thoại. Nó không rơi trong xe mà anh đã để quên ở nhà.

Anh vội vã rời căn hộ bí mật. Đoạn đường phía sau lưng vẫn im lìm. Nhiệt độ khoảng 21 độ C. Không có tiếng xào xạc của gió. Bên trong các cỗ xe xếp hàng như bầy thú trống rỗng phủ phục dưới những thân cây cổ thụ, cũng không ai cả. Khiêm nhận biết rõ hơn cảm giác bất an tột cùng đã bám chắc bên trong anh.

***

4. Điện thoại còn trên tủ đầu giường. Một tin nhắn chưa mở, vẫn của kẻ ẩn danh. I know what you did this morning. Tao biết sáng nay mày làm gì. Biến thể của một tựa phim kinh dị anh và Khê từng xem thời họ sinh viên và mới đây được chiếu lại trên HBO. Anh còn nhớ, bộ phim ấn tượng đến mức Khê cười to, để lộ tình trạng khiếp hãi lẽ ra cô luôn giấu kín.

Vài mắt xích rời rạc có thể nối vào nhau? Khê biết gì về cuộc sống bí mật của anh suốt một năm qua? Liệu cô có phải đầu mối của các tin nhắn không được hiện số?

Khê ra ngoài, có lẽ mua sắm thực phẩm cho tuần sắp tới. Cửa phòng làm việc của cô khép hờ. Ánh sáng từ cửa sổ viền theo bàn viết, tủ sách lớn và một phiên bản tranh của Bacon. Anh vẫn hay vào đây nằm đọc sách khi vợ anh ngồi bên bàn chuẩn bị tài liệu dịch thuật cho các cuộc họp ngoại giao hoặc cùng nghe một đĩa Milhaud, thích thú với sự bất ổn trong cái nhìn tổng thể của người soạn nhạc. Thế mà vắng mặt Khê, ngỡ như có tiếng thét thầm lặng xua đuổi anh ra khỏi không gian bỗng dưng xa lạ.

Dưới bàn phím máy tính, một phong bì khổ lớn của bệnh viện, hôm anh đưa cô đi khám tổng quát giữa tuần rồi. Khê ôm nó trước ngực lúc anh đến đón. Màu vàng của cái phong bì khiến gương mặt cô khi ấy trở nên rạng rỡ. “Không sao chứ?” - Anh hỏi. Cô gật đầu: “Ổn cả”.

Tuy nhiên, lúc này đây, cầm trên tay chiếc phong bì, anh chợt nhận ra có gì đó hoàn toàn không ổn. Bên trong có năm tấm phim X-quang, bệnh án và đơn thuốc dài, tất cả đều viết bằng tiếng Pháp. Quá nhiều so với một tình trạng sức khỏe bình thường. Anh soi mấy tấm phim lên ánh sáng chiếu vào từ kính cửa sổ. Những đốt xương sống xanh mờ. Dẻ xương quai xanh trắng đục. Vài cơ quan nội tạng xám hơn. Tất cả đều thuộc về Khê. Thật kỳ dị là một buổi trưa mùa đông, anh lại có thể quan sát vợ mình, từ bên trong, những bộ phận bí mật, hoàn toàn không được phép, và quan trọng nhất, anh không hiểu gì cả. Ý nghĩ cuối cùng khiến máu dưới da anh như đông cứng lại.

12 giờ trưa. Anh sực nhớ chưa đọc báo buổi sáng. Ở thùng thư, ngoài mấy tờ báo, có một phong bì nhỏ đề tên anh. Bức ảnh sắc nét, màu sắc xử lý kiểu bưu thiếp vintage thời thượng. Nhân vật chính trên bức ảnh là anh, trong chiếc áo jacket thể thao sáng nay, khi rẽ vào căn hộ của tình nhân.

***

5. Kẻ ẩn danh không gửi tin nhắn nữa. Hắn gọi trực tiếp ngay buổi trưa cùng ngày. Lúc ấy, cơn mưa đầu buổi chiều khiến bầu trời tối sầm. Khiêm cùng vợ anh đang trong phòng làm việc của cô và anh chuẩn bị gặng hỏi về những thứ bên trong chiếc phong bì bệnh viện. Nhìn tên người gọi, anh bổ nhào ra ngoài hành lang.

- Ông coi hình rồi chứ? - Giọng nói vang lên không hẳn thách thức, mà có lẽ là hồi hộp, của một kẻ nắm giữ một ưu thế nào đó, nhưng chưa thật tự tin.

- Nói đi, cậu muốn gì? - Anh xác định kẻ gọi điện còn trẻ, thậm chí rất trẻ.

- Tiền!

- Bao nhiêu?

Hơi thở đầu máy bên kia khựng lại. Có lẽ hắn không ngờ người bị tống tiền chấp thuận dễ dàng như thế. Hắn bối rối:

- Ba ngàn đô. À, năm ngàn đi. Được không?

- Được. Tôi sẽ gặp cậu ở đâu? Lúc nào?

- Ngay bây giờ. Ở cà phê trên ngã tư gần nhà ông. Nhớ mang theo tiền và đừng làm điều dại dột. Tôi sẽ xóa hết file hình trong camera và máy tính khi ông giao tiền đủ. Còn có chuyện gì không hay với tôi, thì ông vẫn bị thiệt hại nhiều hơn.

Khiêm thay quần áo nhanh, mở tủ lấy khoản tiền cất riêng, xếp vào ví. Ra đến cửa, anh sực nhớ, quay lại lấy thêm chiếc jacket. Khê vừa mở lên đĩa nhạc Milhaud ưa thích, hỏi anh sẽ về trước tối chứ. Anh gật, mỉm cười.

Mọi việc giữa anh với kẻ tống tiền chóng vánh hơn cả hình dung. Gã cẩn thận đếm tiền bằng những đầu móng tay cáu bẩn. Nhưng gương mặt gã thì thực sự dễ coi, với đôi môi đỏ đầy đặn và cặp mắt sắc lẻm, kiểu mặt rất được các cô gái ngốc nghếch ưa chuộng. Gã đưa camera và laptop cho anh kiểm tra, chứng minh đã xóa file hình gốc. Dù biết thủ tục đó vô nghĩa, anh vẫn gật đầu, vờ như một câu hỏi tình cờ thoáng qua:

- Vì sao cậu nghĩ tôi không muốn người quen nhìn thấy tấm hình này?

- Người quen nào? Tôi chỉ nghĩ ông không thích vợ ông khổ sở. Nhất là khi ốm nặng như thế.

- Cậu biết gì về bệnh tật của vợ tôi? - Anh hỏi bình thản, nhưng miệng khô lại.

- Không phải vợ ông chỉ còn sống vài tháng thôi sao?

Sau quãng im lặng khó nhọc, anh hỏi khẽ:

- Làm sao cậu biết điều đó?

Không buồn trả lời, gã tống tiền đứng dậy, xách cái cặp đựng laptop và bỏ đi.

Anh ngồi im trong quán thêm nửa tiếng nữa. Dù chưa hết mưa, anh vẫn vẫy taxi, đọc nhanh địa chỉ cần đến. Con đường vắng lặng buổi sáng giờ đây thẫm ướt, dính đầy vảy lá mục. Anh xuống xe, dặn tài xế đợi, rồi chạy bộ từ đoạn rẽ vào căn hộ. Cành nhánh gãy vẫn nguyên trên sàn hiên, đã chuyển màu đen, như máu ở tình trạng tiện huyết.

Bên trong căn hộ sáng đèn. Luồn tay qua ô thủy tinh vỡ, Khiêm vặn nhẹ nắm cửa, bước vào, không một tiếng động.

Quay lưng về phía anh, Hoan đang nhồi quần áo và đống vật dụng cá nhân vào va li, các động tác hối hả, gấp rút. Chỉ khi anh đến gần sát phía sau, cô mới nhận ra, quay phắt lại. Nhanh như chớp, anh túm vai cô, bịt miệng, nói khẽ vào tai: “Im ngay!”. Nhưng cánh tay bị thương của cô ta đã gạt đổ một đầu tượng trang trí xuống sàn. Nghe động, gã bên phòng ngủ lao ra lối đi phụ.

Thoáng khựng lại trên ngưỡng cửa trượt, rồi gã chậm rãi tiến về phía anh. Bẻ mạnh đầu Hoan khiến cô ta đau đớn ngã vật xuống sô-pha, anh rảnh tay ứng phó với gã trai trẻ. Gã rất khỏe, nhưng lóng ngóng. Gã chộp con dao gọt trái cây trên bàn. Lãnh vài cú đâm trượt qua áo jacket, anh cũng vật được gã úp mặt xuống sàn. Món tiền lấy từ anh vẫn nằm nguyên trong ví gã.

Khi anh bồi thêm một cú đá vào bụng, gã co gập lưng, tiếng rên rỉ ra từ đôi môi đỏ. Thứ nước hoa nồng sực của kẻ tống tiền này luôn tỏa mùi đất hoai mục, không thể nhầm lẫn.

Trong cơn giận dữ, anh đập vỡ cả laptop lẫn cái camera rẻ tiền. Hoan ngồi dậy trên ghế, gương mặt tái nhợt đi vì đau và khiếp sợ.

- Cô bày ra tất cả trò này để làm gì? - Ánh nhìn của anh hướng thẳng vào cô ta, không cho phép lảng tránh.

Nhưng cô ta không hề có ý lảng tránh:

- Em không thích sống với anh nữa. Em sợ khi vợ anh mất, thì em sẽ bị anh kiểm soát. Em muốn đi đâu đó thật xa với bạn trai. Chỉ có điều em không đủ tiền.

- Sao cô chọn một kẻ tồi tàn như thế? - Anh hất cằm về kẻ vẫn rên rỉ trên sàn.

- Em và anh ấy còn trẻ. Mọi thứ mới chỉ bắt đầu. Tụi em hiểu nhau. Anh ấy đẹp trai… - Mắt mở trừng trừng, cô ta thì thầm như bị quỷ ám - Còn anh thì khó hiểu. Người ta bảo rằng với những người không còn trẻ, thì chẳng còn hứng thú thay đổi. Anh chỉ muốn giữ nguyên những gì anh đã có…

Khiêm im sững. Khi bị dồn vào đường cùng, những kẻ như Hoan luôn nói sự thật. Vì là sự thật, nó thấm thẳng vào anh, với tất cả sự đau đớn ghê rợn. Anh đưa lại nắm tiền trong tay cho Hoan:

- Cầm lấy và biến hẳn đi!

Cô ta bắt đầu rấm rứt khóc. Ra đến cửa, anh chợt ngoảnh lại:

- Bằng cách nào cô và gã kia nắm được tình trạng bệnh tật của vợ tôi?

- Chị ta cho em biết, khi tìm đến đây.

- Cô ấy nói gì nữa?

- Về lũ gấu trắng ở vùng cực, hay những thứ đại loại thế… 

***

6. Người lái taxi vẫn đợi. Đồng hồ trên xe chỉ 6 giờ 25 phút. Đến ngã tư gần nhà, anh bảo tài xế cho anh xuống. Khi anh trả tiền, ông ta nhắc anh đang bị thương ở cánh tay. Mũi dao ban nãy xuyên rách tay áo jacket và sượt vào da mà anh không hay biết. Anh gật nhẹ, cảm ơn. Người tài xế tốt bụng lẩm bẩm gì đấy giống như lời chúc may mắn, rồi lăn bánh vào vùng đèn rực rỡ phía trước.

Anh đi bộ trên vỉa hè, với cánh tay bị thương, với sự bình tĩnh vừa tìm thấy lại, và với nỗi thất lạc sâu xa giờ đây đã hiện nguyên hình. Một buổi tối không được chào đón. Lẩn quất đâu đó trạng thái chờ đợi hay dửng dưng, làm việc hay lười nhác, băn khoăn hay mơ màng. Một thế giới phản chiếu và in bóng lẫn nhau nhưng không hề nhìn thấy nhau. Băng qua các tâm trạng vô hình ấy, anh đi tiếp, về đến cổng nhà.

Trong phòng làm việc, vợ anh đang đặt vào máy đĩa nhạc quen thuộc của Milhaud và đứng khoanh tay nhìn ra cửa sổ. Những dải âm thanh xanh dịu tỏa vào bóng tối căng mọng hơi nước. Xuyên qua lớp kính, lần đầu tiên, anh nhìn thấy rõ người sống cùng mình.

Các thời khắc đã trôi qua. Những chia sẻ yên tĩnh và những bí mật đau lòng. Thời gian sống ngắn ngủi còn lại giữa họ. Và trong chuỗi hình ảnh nối tiếp ấy, anh bỗng nhận ra anh cũng đang tan biến đi, rỗng xốp, rồi dần trở nên trong suốt, cho đến khi anh không còn có thể nhìn thấy chính anh.

Tác giả: Phan Hồn Nhiên

Nguồn tin: Thanh Niên

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc


Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây