Bài thơ bên bục giảng
        
				
			 Anh đừng cười em bộc bạch suy tư
Những cảm xúc đôi khi chừng khó nói
Bên bục giảng, bên buồn vui ngày mới
Có vời vợi hình anh mắt đắm nhìn em.
		 
		
			Đời nhà giáo đâu chỉ những hoa thơm? 
Có cả giọt đắng cay và nước mắt 
Người trồng cây phải tận tường hiểu đất 
Khi hạt gieo, trông ngày hạt nẩy mầm.
 
Ai đếm được những lo toan âm thầm 
Trang giáo án cứ bộn bề con chữ 
Học trò nào nét rụt rè, tư lự 
Vẻ hồn nhiên mất cắp giữa cuộc đời?
 
Trò nhỏ nào chiều tan học mưa rơi 
Sấp vé số ướt nhòa hay nước mắt? 
Những mảnh đời tuổi thơ cơ cực 
Đường gập ngềnh con chữ rụng phía sau…
 
Bến thì rộng, đò thì chật sông sâu… 
Người chủ đò phải vững tay chèo lái 
Đoàn lữ khách ai đi, ai trở lại 
Ai nhớ, ai quên lúc bến vắng chiều buông?
 
Đời nhà giáo cho em những yêu thương 
Cho em điệu vần “Bài thơ bên bục giảng” 
Để mỗi khi thả hồn vào thầm lặng 
Lại được nhớ anh, nhớ kỷ niệm mái trường.