Trôi thoai thoải những túi hương đẫm mật
Từ cánh đồng cỏ may nở đầy sự hoang hóa
Những nỗi hạnh phúc dặt dìu gió bay
Đợi chờ một mùa mưa thấm đẫm
Nơi vết chân chim còn mới tinh
Đọng lại một khuôn mặt thiếu nữ
Mà tôi đã gặp ở nơi nào đó
xa lắm
Mơ hồ mọc lên
trên bồi hồi ngực trẻ.
Tôi đem cả những thứ tha, cứu rỗi vào giấc mơ
Niệm về loài chim chỉ hót một lần
trong khoảnh khắc cuối đời đau đớn
Lại nghĩ về tình yêu
Với trăm ngàn định nghĩa quen lạ
“Tình yêu xanh hơn rêu
Tình yêu là bông cỏ ửng hồng ấm áp…”
Ta vô tình bỏ mặt buổi chiều ngơ ngác
trước vành đai gió mùa.
Thôi ta về đặt tên cho mộng mị
Ép vội ngu ngơ vào mắt nâu trong trẻo
Con đường vẫn nở rộng
Bầu trời vẫn căng xanh
Sao ta mãi mắc cạn vào nhau
Như bó cúc gai dệt nên ngổn ngang cành lá
Với khối kỉ niệm bốc cao theo từng chiếc hôn nhiệt đới
Xin tạ từ tháng năm
Ta trở về bến mơ
Xanh giấc tùy tùng…
Tác giả: Nguyễn Quốc Việt
Ý kiến bạn đọc