em xô cửa tuôn vào lòng buổi sáng
dang tay tròn ôm cây lá tươi nguyên
chim nghển cổ thả từng chùm tiếng hót
rơi xuống đồng lời tóc mạ bình yên
đồng con gái nhà cặp liền theo lộ
câu ca dao vương bụi cỏ ven đường
cô Tấm đứng ngực chìm trong ruột ớt
mùi cay nồng phơi đỏ lối quê hương
sông vẫn thức bao đời cần mẫn quá
người xa xưa xuồng khuất dạng cuối trời
hồn ở lại lớn ròng theo con nước
vỗ đôi bờ lời kẽo kẹt à ơi…
sau khung kiếng mặt trời chưa kịp tới
ruộng lom khom nón lá đội trên đầu
sống từ đất
chết trở về cùng đất
hạt lúa trời bơi qua nỗi bể dâu
em cởi tóc xõa đồng bằng lên ngực
nắng ru cây rải lụa dọc lối về
đồng con gái trăm năm rồi vẫn thức
ngồi chải hoài chưa suôn nỗi nhớ quê
gom ký ức thơm nồng mùi rơm rạ
sóng mài gươm bén lạnh mặt sông dài
trên ruộng lúa câu hò xưa rớt lại
chưa hết chiều người đã xế qua tay…
Ý kiến bạn đọc