Từ đôi mắt chúng ta khói bay ra ướt át cách ngàn trưa nắng gắt cách một vạn cơn mưa khói bay vào đôi tai câm lặng lửa cháy trong nhau lút vào đồi khát vọng cầm mộng mơ ném ngược lối thề bồi ve vuốt cung mê ngả năm bối rối ve vuốt suối sông lau sậy giận hờn
Từ đôi tay chúng ta mọc lên chia ly lưỡi gió gãy trong tà áo mỏng sân ga hôn nhau vẫy tay chớp mắt mặt trời ngã nghiêng run rẩy rồi xõa bóng trong cơn mê sảng trong bữa ăn đua chạy ngược thời gian
Từ đôi chân em mọc lên hằng hà sa số gương mặt người hằng hà sa số bàn chân người dẫm đạp lên gương mặt em xinh tươi bé bỏng anh nhúng nỗi nhớ em vào biển dầu sôi sùng sục như con tàu gãy mất la bàn như quê hương vừa trôi qua trước ngõ như tiếng mẹ nhai trầu bên nồi bánh tết như gió chướng bần bật linh hồn
Từ bờ vai anh mọc lên hương thơm mái tóc em của ba mươi năm nghiệt ngã mắt em hai vầng trăng sóng sánh có cái chìm không chết có chới với không rơi có vực sâu bằng phẳng có im lặng cồn cào ta neo nhau trong giếng trời mộng ước trong giọt nước cuối cùng cánh rừng bốc cháy xô chúng ta trở lại chút tàn tro nhảy múa trước mùa màng
Từ quặn thắt cơn đau con tim bé nhỏ đàn ong quay về hút mật ngàn vạn mùa bay…