Những búp đa trên lề đường rụng thắm 
Gọi trẻ em từ xa lắm, hè ơi! 
Trời đất gọi, dẫu nhà cha mẹ cấm 
Cũng ra đi - ve giục giã bồi hồi. 
Yêu mùa xuân, lòng ta yêu lắm chứ 
Nhưng mùa hè người mới thật mùa say 
Trưa của ngày mặt trời cao tột đỉnh 
Trưa của mùa, trời đất chín muồi đây. 
Đời thân yêu, một ngày mai ta chết 
Cho ta đi khi hè chói chang trưa 
Để ta hiểu giã từ chưa phải hết 
Nắm đất quen như hạt chín sang mùa.
5.1974 
Nguồn: Mùa hạ trong thi ca, tuyển thơ nhiều tác giả, NXB Hội nhà văn, 2007
Tác giả: Huy Cận
Ý kiến bạn đọc