Tổ quốc ơi! Bởi vì sao mỗi bước 
Chân con đi xa mẹ nhói bàn chân 
Cũng ánh sáng, cũng trời mây, gió nước 
Xa quê hương sao nhạt nhẽo muôn phần! 
Ai có biết làm sao nói được 
Lòng tha hương trằn trọc nhớ quê hương 
Mắt có ngủ mà hồn ta vẫn thức 
Tình non sông da diết máu xương. 
Đêm khuya vắng, bỗng nhớ mùi hương bưởi 
Ướt ánh trăng thơm suốt mấy canh gà 
Cả tuổi nhỏ lại trở về mát rượi 
Bóng dừa xanh, hàng tre mượt quê ta. 
Những đứa con phải xa rời Tổ Quốc 
Mẹ biết chăng, chỉ sống nửa tâm hồn 
Một nửa khác gửi với theo sóng nước 
Về quê cha đặng giữ thắm lòng son. 
Việt Nam ơi! Nuôi đàn con những thuở 
Mẹ cắn răng không cho nước mắt trào 
Mẹ lấy sức vùng lên trong biển lửa 
Mẹ hôm nay sừng sững giữa trời cao. 
Vẫn xa nước lòng nay sao rạng rỡ 
Lửa quê hương soi ấm tấm lòng con 
Bao con mẹ bấy nhiêu hòn máu đỏ 
Mẹ lại cho con vẹn cả tâm hồn. 
Anh em ơi, bởi vì sao mỗi bước 
Chân ta đi ngang dọc khắp trời tây 
Không lủi thủi, chẳng ngỡ ngàng như trước 
Cái thuở cha, anh lê gót đoạ đày. 
Mẹ Việt Nam, mẹ nghìn đời yêu dấu 
Ôi quê hương, máu của máu lòng ta 
Lòng yêu nước bốn nghìn năm nung nấu 
Chia đều con như sữa mẹ cơm cha. 
Xa đất nước, vẫn cành xuân phơi phới 
Quyết đơm hoa góp mùa rộ quê nhà. 
Ánh dương sớm chân trời ta chiếu rọi 
Theo đàn con vững gót nẻo đường xa.
Toulouse (Pháp), 1969
  (Tâm sự yêu nước của kiều bào tại Pháp) 
Yêu mến tặng kiều bào ở nước ngoài