Sau giông trời mát...
Sau giông trời mát, mặt người thương
Như đón từ xa ánh đại dương
Chiều xuống trải hoa lưng đậu biếc
Chờ ai cây đứng ngẩn bên đường.
Có những giờ xuôi mà chẳng trôi
Đang đi sự sống tự bồi hồi
Nhìn vô tâm tưởng nghe ai khác
Đối thoại cùng ta mấy thuở rồi.