Anh đã không thể kể về thế giới của anh…
Nơi lời nói chỉ mơn man trên thịt da cái bản nguyên sau cùng mà em muốn biết
Về thung lũng mà anh đã bí mật nuôi những đàn thú ba sừng không tên giữa mùa thứ màng thứ năm nằm trong chiều không gian thứ sáu
Đàn thú của nỗi đau…
(Nên anh đã không biết kể như thế nào cho em hiểu về những vết thương)
Anh đã không thể hát về thế giới của anh…
Mỗi lần cất lời là trái tim bật khóc
Chắc em sẽ không muốn nghe một bài hát lặng im và thổn thức nghẹn lời triền miên trong những hòa tấu nhập nhằng không thể xướng âm
Nơi mỗi nốt nhạc chảy vệt trên dòng kẻ như những giọt nước mắt ướt đầm
(Anh đã không thể cho em một chìa khóa nào nhằm mở hết toang những khóa sol tất cả)
Anh đã không thể đạo diễn về thế giới của anh…
Chẳng phải bởi em đã phũ phàng bỏ vai nữ chính để bỏ về trong nghiệt ngã
Rốt cuộc đến sau cùng, anh chỉ có thể làm một diễn viên quần chúng với dáng hình tàn tạ
Kẻ đứng ngoài trong cảnh hoàng tử xa lạ nào đó cúi mình mang nụ hôn đánh thức nàng công chúa đang say ngủ là em
Nên anh đã không thể cao thượng nhằm đạo diễn tiếp về lễ cưới giữa hoàng tử và nàng lọ lem
(Anh xin lỗi vì đã quay mặt đi sau những tháng ngày em đóng vai làm người tình, làm vợ…)
Anh đã không thể xây dựng một kiến trúc nào cho thế giới của anh…
Nơi những tòa lâu đài sau lưng mỗi ngày qua lại lún sâu trong sụp đổ
Anh đã mải miết trang hoàng ngôi nhà của chúng ta bằng rất nhiều hoa, lồng đèn, pha lê và những tấm thảm quý mang màu vân gỗ
(Nhưng anh quá tự tin và quên rằng ta đang xây tường bằng cách giọt cát trên bãi biển đầy sóng to)
Anh đã không thể điêu khắc về thế giới của anh…
Mỗi hình người thiếu nữ mới tạc lên lại vùng bỏ đi theo những cuộc vui và hôn nhân hạnh phúc
Những tác phẩm không bền vững theo thời gian chỉ bởi chất liệu nền là trái tim anh đã rất lâu rồi đang rửa mục
(Chỉ còn thời gian lặng lẽ chạm trổ xăm trên khuôn mặt nhà điêu khắc bằng những nếp nhăn)
Anh đã không thể thêu về thế giới của anh…
Mỗi vết đâm của kim lại loang về máu đỏ
Bởi tấm lụa là kí ức trắng trong mà chúng ta từng có
(Những sợi chỉ màu là lời thề hẹn mà bây giờ em đã lãng quên)
Về thực chất, anh đã không thể tặng cho em một thế giới bản nguyên
Một tình yêu vẹn toàn và những tác phẩm nguyên lành cái đẹp
Các bức vẽ trắng tinh, câu chuyện kể và bài hát câm, bộ phim không hình ảnh,
Những tòa lâu đài mang kiến trúc bia mộ hoang tàn, những bức phù điêu phẳng lì và bức tranh thêu đẫm máu
Anh giờ chỉ còn cái chết là tác phẩm cuối cùng cần nâng niu như vật báu
Chờ một ngày đẹp trời để hoàn tất dâng hiến tặng cuộc đời
(Và anh biết, em sẽ không cất lời trong nước mắt rơi…)
Tác giả: Fan Tuấn Anh
Ý kiến bạn đọc