Gánh mùa
Mùa xưa lá biếc ngang vai
Nắng mưa nhân thế rộng dài đầy vơi
Lời ru cõng tiếng à ơi
Chỉ còn sợi khói cuối trời rưng rưng
Nửa đường quẳng gánh xin đừng
Một thời trái đắng đã từng chia hai
Bây giờ dù nặng đôi vai
Gánh mùa, gánh cả tàn phai đời mùa.