Cô gái của tôi đã ra đi

Thứ sáu - 22/03/2013 02:23 5.270 0
Cô gái hai tư tuổi, dáng người đậm. Cô gái mang khuôn mặt biết cười và một tâm hồn tinh tế. Cô đang sống, dù có hơi lay lắt bằng nghề viết văn. Và nếu là bạn, tôi sẽ không bao giờ hỏi xem: cô gái ấy có thật hay không? Thoả thuận vậy nhé!

Tôi quên chưa nói với bạn, cô gái ấy chính là nhân vật của tôi. Theo như nhà văn người Nhật: “một trong những khoái cảm lớn nhất khi ta viết là khám phá những gì sẽ xảy ra tiếp theo”.(*) Trong một vài trường hợp có lẽ là vậy. Nhưng ở đây, tôi biết câu chuyện mà tôi gợi ra cho bạn chắc chắn sẽ không vui. Tất nhiên người viết cũng chẳng lấy gì làm sung sướng. Và thật may mắn nếu như có ai đó chia sẻ với cô gái của tôi.

Một ngày nào đó, tôi nên bỏ tật xấu “ăn năn” khi đã viết ra một cái gì đó. Sẽ chẳng còn những lần “giá như” vô vị. Điều đó thật tai hại đối với người cầm bút. Bởi vì “sự đã rồi”, có “giá như” mấy nữa thì cũng thế thôi. Xin lỗi vì tôi đã hơi dài dòng! Nhưng quả thực, đến đây tôi chẳng biết làm gì nữa cả. Cô gái của tôi, thật tội nghiệp, cô đang vướng vào mối tình tay ba. Tôi không thể “giá như” được nữa. Rút kinh nghiệm các lần trước, tôi để mặc cảm xúc dẫn đường. Mối tình tay ba thường làm người ta nghĩ đến phim Hàn: anh A yêu chị B nhưng chị B lại yêu anh C. Quanh quanh quẩn quẩn vậy mà cũng có ối nước mắt rơi xuống. Còn cô gái của tôi, cùng một lúc trái tim đã bị “thu phục” bởi hai người đàn ông: một anh nhà văn luống tuổi; trong khi đó anh kỹ thuật lại đẹp trai và trẻ nữa.

Không! Tuyệt đối không có chuyện lợi dụng gì ở đây đâu nhé! Vì xét cho cùng, cô gái của tôi cũng là một người cầm bút, lương tâm đầy mình. Chỉ là… cả hai đều mang lại những điều mà cô gái cảm thấy cần có trong cuộc sống của mình. Ở bên người đàn ông luống tuổi, cô gái cảm nhận được sự yên bình mà một người đàn ông đã có vợ và hai con mang tới. Dường như tất tần tật những câu chuyện trên trời dưới bể, cô gái cũng có thể tâm sự với anh. Đôi khi nhận về những lời khuyên xác đáng. Bạn cứ thử đặt mình vào trường hợp cô gái của tôi mà xem. Một hôm nào đó, bạn có chuyện bất bình, hay thậm chí là hơn thế nữa, đến mức bạn phải khóc. Và đêm ấy, anh đã thức và nói chuyện cùng bạn. Cho đến khi bạn chẳng còn nhớ mối bận tâm của mình là gì nữa. Thử hỏi, làm sao mà không yêu anh cho được.

Còn với anh kỹ thuật trẻ tuổi, cô gái cảm thấy được chở che, bảo vệ. Anh mạnh mẽ như một cái cây lớn lên trong bão. Anh là chỗ dựa vững chắc cho một người bé bỏng như cô có thể nép mình vào đó. Anh chăm chút cho cô dù chỉ là những thứ nhỏ nhất như vắt chanh, thêm chút muối vào bát nước dùng của cô. Thử hỏi, làm sao mà không rung động trước anh cho được…

*

 “Mày lằng nhằng thế! Sao không để cô gái kia yêu cái anh chàng kỹ thuật đẹp trai đi. Trong khi đó, lão nhà văn thì già khú đế, lại đã có vợ con. Vậy ra, cô gái kia trở thành kẻ phá hoại hạnh phúc của người khác à?”

Thực ra thằng bạn tôi nói cũng có lý. Tôi chỉ hơi bực mình khi nó tự tiện xem trước cái truyện đang viết dở này.

 “Mày thấy như thế thật à?”

 “Chẳng lẽ mày có cách nào khác hay hơn?  Này nhé, ai rồi cũng phải tìm cho mình một mái ấm gia đình. Đặc biệt lại là con gái, người ta nghĩ về hạnh phúc gia đình nhiều gấp mấy lần cánh đàn ông chúng mình”.

Tôi ngồi chăm chú lắng nghe.

 “Mày sẽ giải quyết như thế nào khi cả hai người đàn ông đều biết cô gái đang yêu mình. Mỉm cười chấp nhận ư? Không có ai cao thượng như vậy đâu!”

*

Cô gái của tôi mang truyện ngắn vừa viết xong cách đó vài ngày tới nhờ người đàn ông luống tuổi đọc. Anh nhà văn chăm chú đọc từng câu, từng chữ. Cuối cùng kết luận chắc như gạch cua: “Nên đập tan nó đi và viết cái khác!”. Bởi theo anh, vốn sống của cô không nhiều nên truyện nhạt thếch. Hơn nữa, nó lại quá lê thê. Điều này hơi thừa so với xu hướng đọc và viết bây giờ. Dạng truyện thế này, chỉ dành cho độc giả của những năm 30 – 45 thôi. Anh muốn cô phải tìm tòi, đổi mới. Như thế mới mong khẳng định được mình.

Giọng anh gay gắt khiến cô gái của tôi im thin thít. Bao nhiêu tâm huyết, cô gái đã dồn vào truyện ngắn này. Thậm chí có đêm, tắt đèn đi ngủ rồi nhưng cảm xúc bỗng nhiên ùa ra khiến cô gái của tôi vội vã bật dậy ngồi vào bàn viết. Đêm tĩnh lặng, chỉ còn những tiếng gõ phím lạch cạch. Cô gái ngồi một mình. Sự cô độc bủa vây lên từng trang viết. Trước đó, cô gái của tôi đã mang cho một vài người đọc. Tất nhiên không phải ai cũng khen. Nhưng không đến mức bốp chát như anh nhà văn luống tuổi. Dù thế, cô gái của tôi vẫn điềm nhiên lắng nghe một cách chăm chú mặc dù lòng buồn rười rượi. Đột nhiên, cô nghĩ tới anh kỹ thuật và ước có anh ở đây. Để cô có thể tựa lên đôi vai săn chắc của anh. Để có thể tìm được cảm giác bình yên. Chưa bao giờ cô gái tìm được cảm giác bình yên ở chốn văn chương. Cô hiểu, không có gì khắc nghiệt bằng văn chương. Nếu không có sự dấn thân, cô gái của tôi đã bỏ đi làm nghề khác. Cô gái còn trẻ và đã nhiều lần được các bậc tiền bối khuyên nên cảnh giác trước những lời khen. Lời khen như con dao hai lưỡi, có thể cứa đứt tay lúc nào nếu cô gái không cẩn thận. Cô gái của tôi cảm thấy nghẹt thở vì điều đó. May mà còn có anh nhà văn tận tuỵ và chân thành. Nên cô gái tin những điều anh vừa nói là thật.

Cô gái của tôi đang tính huỷ bỏ truyện ngắn mới viết thì nhận được điện thoại của anh. Giọng anh mềm nhưng ấm. Đại thể, anh muốn xin lỗi cô vì chuyện hôm qua. Thực ra truyện của cô không đến mức dở tệ. Nhưng anh buộc phải nghiêm khắc với cô ngay từ đầu. Như thế có lẽ sẽ tốt hơn. Chính vì điều này mà anh đã mất ngủ cả đêm qua.

*

 “Hay cứ để cô gái của mày “song kiếm hợp bích” với ông nhà văn đi. Biết đâu lại hay đấy! Về nhà hai vợ chồng tương trợ lẫn nhau…”

Thằng bạn của tôi vừa nói vừa cười. Chiếc Computer không để chế độ password nên thằng bạn lại tự tiện mở ra và đọc. Tôi cũng chẳng buồn giận nó nữa. Vì dù sao, giờ nó đang đồng hành cùng tôi rồi. Tôi không đơn độc nữa.

*

Những đợt sóng ào ạt liếm vào bờ. Rừng dương vi vu réo gọi chiều về. Cô gái của tôi cầm giày trên tay, lững thững đi trên cát. Dấu chân của cô để lại, nhưng chỉ thoáng chốc đã bị sóng biển xoá tan. Cô gái vừa đi vừa hướng ánh nhìn ra mãi ngoài khơi xa. Nơi đó, nước biển xanh diệu vợi; những con tàu bé xíu chênh chao như ai đó đang đưa một ngón tay khuếch nhẹ. Biển luôn mang lại cảm giác bình yên cho nhiều người. Cô gái của tôi cũng đang tận hưởng cảm giác ấy.

Chắc bạn sẽ rất tò mò: vì sao cô gái lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải cô đã chán cuộc sống ồn ào đô hội. Cũng chẳng phải cô đến đây để tìm cảm hứng sáng tác. Đơn giản là công ty của anh kỹ thuật tổ chức cho nhân viên một kỳ nghỉ. Địa điểm lý tưởng nhất là bãi biển thơ mộng này. Công ty khuyến khích nhân viên đi cùng “một nửa” của mình. Hơn nữa, cô gái của tôi cũng là một người yêu biển. Lý do cô ở đây là vì thế!

Cô gái cách đám người đang nô đùa một khoảng khá xa. Ai cũng có mối bận tâm riêng nên không ai để ý đến cô gái của tôi. Mà cô gái của tôi cũng thích như vậy. Chẳng bị ai quấy rầy lúc say sưa ngắm cảnh. Khi cô gái ngồi xoài trên cát, hai chân duỗi ra để mặc nước biển ù oà, mơn trớn; bất ngờ từ đằng sau, anh kỹ thuật nhẹ nhàng đi tới rồi vòng tay ôm gọn cô gái vào lòng. Hai vai cô nảy lên vì giật mình. Nhưng liền sau đó, cô gái mỉm cười khi phát hiện ra anh kỹ thuật. Anh kỹ thuật đưa cho cô một con ốc biển và bảo cô áp vào tai. Tiếng sóng u u từ miệng con ốc nhỏ giọt vào tai khiến cô gái của tôi vô cùng thích thú. Sự vui vẻ làm cả hai quấn riết lấy nhau. Anh kỹ thuật cuống quýt như sợ mất người mình yêu. Gió hắt lên từ đại dương cũng không làm dịu đi những nụ hôn nóng bỏng. Sự vồn vã của anh làm cô gái của tôi lả đi. Tất nhiên không phải vì cô vô cảm. Mà chính lúc này, cô gái lại nhớ anh nhà văn quay quắt. Chẳng biết giờ này anh đang làm gì? Đang ngồi kì cạch gõ phím hay tụ tập với mấy ông nhà thơ nhà văn ngoài quán nhậu? Cô gái của tôi vừa nhớ về anh nhà văn vừa tự hỏi anh có ăn uống đàng hoàng hay không? Anh giống như những con sóng biển ngoài kia vậy, có lúc thì ào ạt, ầm ào nhưng cũng có lúc lại êm dịu, nhẹ nhàng. Tất cả những việc anh làm cũng chỉ vì cô. Tự nhiên, đôi mắt cô cay cay…

*

 “Ôi trời! Ba cái chuyện văn chương chữ nghĩa rắc rối thật! Chuyện tình trong truyện của mày cũng rắc rối gấp mấy lần phim Hàn. Thôi, mày tự giải quyết đi. Tao chịu rồi!”

Thực sự, tôi cũng chẳng biết giải quyết thế nào nữa cả. Cô gái thì chỉ có một. Sống bên người này lại làm người kia đau khổ. Lúc này tôi ước gì mình là chuyên viên tư vấn tâm lý. Để có thể cho cô gái một lời khuyên nào đấy. Không dưng tôi thấy thương cô gái của tôi quá! Thì cũng không thể trách được. Chuyện tình cảm đâu có thể rạch ròi một là một, hai là hai.

*

Đài báo lũ lớn, anh nhà văn phải về quê. Quê anh mãi tít trong miền Trung, mảnh đất ấy chưa khi nào được thiên nhiên ưu ái cho một cái gì. Quanh năm hết hạn hán lại đến lũ lụt. Trong hoành cảnh ấy, để chiến thắng thiên nhiên, con người buộc phải có nghị lực. Cô gái của tôi rất khâm phục anh ở điểm này. Không dưng cô gái của tôi lại nghĩ nhiều về anh, về người vợ và hai đứa con nhỏ của anh quá! Bão lũ cuồng nộ, mà họ thì nhỏ bé quá! Khi anh nhắn tin cho cô, bảo trong này mọi người đều không sao và ngày mai anh sẽ ra Hà Nội; cô gái của tôi đột nhiên thở phào nhẹ nhõm mà chẳng biết vì sao.

Cô gái của tôi ngồi chơ vơ nơi góc giường, lòng cảm thấy trống trải. Đèn điện đã tắt từ hồi nào. Căn phòng tối om om như như một ngôi nhà vắng chủ. Mọi thứ rộng lớn vô cùng. Cô gái của tôi ngồi ôm gối, cố gắng không để những giọt nước mắt trào ra. Anh kỹ thuật nhắn tin về, bảo mai sẽ có mặt ở Nội Bài. Chuyến công tác đã thành công tốt đẹp. Anh còn hí hửng khi bảo sẽ có quà cho cô. Cô gái không nhắn lại. Chỉ cầm điện thoại thật chặt, đến nỗi bàn tay nóng đẫy mà cô không biết.

Ngồi bó gối một lúc, cô gái của tôi đột nhiên cầm điện thoại lên rồi mở máy. Thứ ánh sáng xanh lè, yếu ớt từ chiếc Nokia 6510 hắt vào khuôn mặt nhợt nhạt. Lần tìm đến phần viết tin nhắn rồi cô gái cặm cụi di tay vào phím. Cô bạn sẽ là người nhận tin nhắn này. Và dù bị đánh thức giữa khuya thì sự nhiệt tình cũng không giảm đi. Cô bạn khuyên cô gái nên dứt khoát, đừng nên dây dưa như thế, thêm mệt! Hai người trao đổi lại qua trong khoảng vài chục cái tin. Tin nào cũng khiến cô gái suy nghĩ. Nước mắt lã chã ướt nhoè hai gò má hơi cao. Đêm ấy, cô gái của tôi không ngủ. Cô gái thức đợi ngày mai…

*

Tôi ngồi chết lặng trước màn hình máy tính. Ai đó nói tôi đa cảm. Cũng có thể là vậy! Nhưng chính lúc này, thực sự tôi không biết phải làm gì hơn để giúp cô gái của tôi. Nước mắt từ đâu ri rỉ bò ra. Tôi lúi húi đăng nhập vào Gmail. Thằng bạn không hề có một sợi dây gì với văn chương chữ nghĩa. Nhưng lúc này, tôi lại muốn chia sẻ với nó. Không mong muốn nó sẽ cho mình một lời khuyên nào đó. Tôi vẫn muốn chia sẻ với nó. “Mày ơi! Cô gái của tao đi rồi! Lúc sáng sớm nay, khi mặt trời chưa soi tỏ mặt người. Cô đi mà không hề nói với ai. Kể cả sáng nay cô gái có 2 cái hẹn. Nhưng giờ thì cô gái của tao đang ngồi trên chuyến bay Hà Nội – Sài Gòn. Tao thấy thương cô gái của tao quá!”.

Sau đó, tôi click vào send rồi chờ đợi…

______________

(*) Câu nói của nhà văn Murakami.

Tác giả: Hồ Huy Sơn

 Từ khóa: hồ huy sơn

Tổng số điểm của bài viết là: 7 trong 2 đánh giá

Xếp hạng: 3.5 - 2 phiếu bầu

  Ý kiến bạn đọc


Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây